Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Đầu xuân gửi nhà đạo diễn Lê Phong Lan
Soviet Secretary General Mikhail Gorbachev: “I have devoted half of my life for communism. Today, I am sad to say that The Communist Party only spreads propaganda and deceives...”. Tổng Bí Thư Xô Viết: - “…Tôi đã bỏ một nửa cuộc đời cho lý tưởng cộng sản. Hôm nay tôi đau buồn mà thú nhận rằng: cộng sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá”.
Nhận định ngắn gọn nhưng chính xác của Mikhail Gorbachev, “VIP” số 1 cộng sản Nga nói trên rất phù hợp để thay mọi lời bình luận cho bộ phim tài liệu nhiều tập “Mậu Thân 1968” và “Đại thắng Mùa Xuân 1975” của đạo diễn theo “đơn đặt hàng” Lê Phong Lan được “nhà nước, đảng ta” mua lại đang quảng cáo ầm ỉ, phát sóng trên đài truyền hình CHXH/VN.
Hơn ai hết, hàng chục triệu đồng bào miền Nam Việt Nam, những người trong cuộc “muôn năm cũ”, đã từng là thân nhân, nạn nhân và nhân chứng, chứng kiến trực tiếp nhiều sự việc mà đạo diễn “theo đóm ăn tàng” Lê Phong Lan đang “nổ, chém gió và xuyên tạc” trong sản phẩm giàu chất hư cấu “tưởng tượng” của mình để phục vụ cho “đảng ta” trong mưu toan dối trá bịp bợm “đánh bóng” lật ngược, những sai lầm, tội ác và thất bại của CSVN trong quá khứ với lứa tuổi trẻ Việt Nam sinh sau 1975. Nhưng suy cho cùng, khi internet nối mạng toàn cầu những âm mưu dối trá ấy chỉ là “ảo vọng”.
Bởi hiện nay quốc tế cộng sản /XHCN như bóng hoàng hôn đang thoi thóp trên khắp thế giới thì những động thái “tuyên truyền và dối trá” với nhân dân và công luận thế giới như thế này cũng chỉ như là ánh tà dương hấp hối le lói cuối ngày của cộng sản Việt Nam mà thôi.
Nhất thiết, một lần nữa phải nhắc lại những điều này với “đạo diễn” Lê Phong Lan:
Khác với cỏ cây là loài vô thức, hơn động vật bởi tư duy, con người hoàn thiện về nhân cách và đạo đức có thừa lý trí để phân biệt phải trái tốt xấu hay đúng sai, các sử gia chính thống khuyên rằng: mọi động thái chạm vào lịch sử, ngoài cái “tầm”, người trong cuộc lật lên để sưu tra cần phải có thêm cái “Tâm” trong sáng và trái tim “lạnh lùng”, bởi sự việc liên quan đến “núi xương sông máu” cả một thế hệ thanh niên và đồng bào vô tội đau thương oan uổng đã nằm xuống hơn 2/3 thế kỷ vì cốt nhục tương tàn do ông HCM và đảng CSVN chủ trương. Nếu vì cơm áo hay bã vinh hoa, không trong sáng hay thiếu trung thực thì vô tình sẽ làm cho nhân cách phẩm giá hay tên tuổi mình thấp xuống như động vật hay cỏ cây lại còn mang tội với hồn thiêng sông núi và bia miệng ngàn đời, bởi:
Lịch sử như ánh mặt trời (triết gia Henri Bergson) Dù có khi một bóng mây đen che lấp, nhưng không thể là mãi mãi,
Vợ chồng nữ Đạo diễn “đơn đặt hàng” Lê Phong Lan và Nguyễn Khánh Lân
(Từ trái qua: Nguyễn Khánh Lân, Lê Bá Dương, Đoàn Công Tính và Lê Phong Lan)
Hình ảnh “Bộ tứ” này lúc đang gấp rút chạy đua với thời gian để hoàn thành 5 tập phim “lịch sử” Hiệp Định Paris 1973 tại trường quay hãng phim Truyền hình nhà nước. Ngoài vợ chồng đạo diễn “đơn đặt hàng” này còn có thêm 2 “phóng viên” cũ của chiến trường Quảng Trị thời 1968-1972 là Đoàn Công Tính và người lính E 27 Lê Bá Dương.
“Và đây là 'gương mặt' mà đồng bào thân nhân, nạn nhân của tội ác cộng sản VN
rất cần thiết phải ghi nhớ truyền lại cho con cháu: Lê Phong Lan”
Đây! Góp thêm, một “sự thật” mà đạo diễn Lê Phong Lan rất “vô tư” cho biết đã phải bỏ ra đến mười năm để sưu tra hoàn tất 18 tập phim Mậu Thân 1968. nhưng không thấy nhắc đến cho rõ ràng trong “tác phẩm” gọi là phỏng vấn trên 200 nhân vật rất “Trung Thực” ấy của mình...
Hồi chánh viên Tám Hà - Nguồn ảnh: psywarrior.com
Thượng tá Trần Văn Đắc tự Tám Hà (thứ ba từ trái qua) sau một buổi thuyết trình trước công luận báo chí quốc tế và đồng bào miền Nam tại Sài Gòn. (Tháng 6/1968).
Trong âm thầm lặng lẽ “bịp bợm” phá bỏ lời tuyên bố sẽ hưu chiến trong những ngày thiêng liêng Tết Mậu Thân 1968 của toàn dân, CS Bắc Việt mở cuộc tổng tấn công bất ngờ trên 30 thành phố miền Nam Việt Nam vào ngày đầu năm mới nhưng sau một tháng đã kết thúc một cách thảm bại với gần 200.000 quân chính qui và du kích thương vong trong 2 đợt tập kích mà không có bất cứ một cuộc “nổi dậy” nào của nhân dân miền Nam để gọi là “hiệp đồng” tác chiến giải phóng miền Nam.
Ngược lại, một sự kiện quan trọng đã xảy ra, một số nhân viên và sĩ quan cao cấp của CS Bắc Việt đã ra “hồi chánh” với phía VNCH bao gồm:
1. Thượng tá Tám Hà Trần Văn Đắc: chính ủy sư 5
2. Trung tá Huỳnh Cự
3. Trung tá Phan văn Xưởng
4. Trung tá Lê Xuân Chuyên
5. Bác sĩ Đặng Tân, trưởng ty y tế Pleiku
6. Nhà văn Xuân Vũ Bùi Quang Triết
7. Nhạc sĩ Phan Thế
8. Diễn viên Cao Huynh
9. Mai Văn Sổ (em song sinh của Mai Văn Bộ - bộ ngoại giao Bắc Việt)
10. Bùi công Tương; ủy viên tuyên huấn tỉnh Bến Tre
Nhưng quan trọng nhất là Thượng tá Tám Hà Trần Văn Đắc chính ủy sư đoàn 5 tiền phương quân chính qui Bắc Việt thuộc phân khu 1 tấn công Sài Gòn. Ông đã tự nguyện hối chánh và sau đó trong một cuộc họp báo quốc tế tại Sài Gòn, ông xác nhận toàn bộ cuộc tấn công đã thất bại hoàn toàn. Về quân sự: thiệt hại rất nặng nhưng không chiếm được một vùng đất nào. Về chính trị: Không có bất cứ cuộc nổi dậy “hiệp đồng” nào từ nhân dân miền Nam như tuyên truyền của CS Bắc Việt (nhắc lại một chi tiết). Được phóng viên quốc tế hỏi: làm thế nào để VNCH (miền Nam) đánh thắng và chận đứng CS Bắc Việt? Thượng Tá Tám Hà khẳng định:
- “...Muốn thắng Việt Cộng, miền Nam phải áp dụng đúng như sách lược của chính nó, là nắm thật chắc “cái bao tử” của toàn dân bằng tem phiếu khẩu phần và hợp tác xã nông nghiệp “đói thì đầu gối phải bò” Nếu ai không theo chỉ đạo, ra lệnh của đảng vào Nam chiến đấu, toàn bộ gia đình sẽ không có tem phiếu từ cây kim sợi chỉ cho tới lương thực và đất đai, thậm chí có chết thì chỉ mang thây ra vùi ngoài bìa rừng hay bờ sông bờ suối chứ không được chôn trong nghĩa địa thôn xã, có nghĩa cả guồng máy nhân dân Bắc Việt, từ trẻ em 15 tuổi trở lên là phải phục vụ vô điều kiện cho “cổ máy chiến tranh của CS Bắc Việt ở miền Nam...”
Tất nhiên Chính Phủ VNCH miền Nam chẳng thể nào áp dụng một “chính sách” man rợ như thế với đồng bào mình. Vì vậy ngày 30/4/1975 giữa Sài Gòn, nhà văn nữ trung thực của miền Bắc, Dương Thu Hương mới ngậm ngùi mắt rướm lệ: “…Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể xem TV nghe radio bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ... nếu người ta muốn. Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải...”
Củng không thể không nhắc lại lời của nhà “đạo diễn vĩ đại” Lê Phong Lan, tác giả bộ phim tài liệu “Mậu Thân 1968” hãnh diện tự khoe lên rằng “nếu không có Mậu Thân 1968 thì sẽ không có Hiệp định Paris 1973, từ đó, chưa đi đến kết thúc chiến tranh, lập lại hòa bình và chưa thống nhất đất nước năm 1975”
Xin nhà đạo diễn “tài ba, vô tư, trung thực” Lê Phong Lan lấy sổ tay ghi giùm các số liệu này rồi học thuộc lòng, để lần sau nếu bà có “nổi hứng” muốn nói như thế, nên uốn lưỡi vài lần rồi hãy nói, chứ không, nhân dân cứ ngỡ đó là tiếng “con gì!”:
Nếu không có Mậu Thân 1968 (như Lê Phong Lan ví dụ) thì không có thảm cảnh nao lòng vì đớn đau của gần 8000 ngàn đồng bào vô tội Huế Mậu Thân phải lìa đời trong tức tưởi, chí ít cũng có gần 200.000 thanh niên “sinh Bắc” nhưng “không phải tử Nam. Hơn 10.000 thanh niên Bắc đã không hy sinh ở mặt trận Quảng Trị 1972, trung Đoàn Triệu Hải 2.000 quân không bị “xóa sổ” trong cổ thành Quảng Trị. Không có Hiệp Định Paris 1973 thì năm 1974 Trung Quốc không thể xâm lược Hoàng Sa do quân đội VNCH canh giữ (vẫn còn hổ trợ của hải quân Mỹ) và Trung Quốc cũng chưa hổ trợ cố vấn và vũ khí cho Khờme đỏ quấy rối biên giới Tây Nam để “đảng ta” phải làm cái gọi là “nghĩa vụ quốc tế” tiến quân qua Campuchia gần 10 năm hy sinh thương vong 50.000 quân, hao tài, tốn của, lại nuôi “ong tay áo” khi CP Campuchia lại đứng về phía Trung Quốc “tát vào mặt” Việt Nam trong vấn đề Biển Đông khi Campuchia là chủ tịch Asean 2012 Không có Hiệp Định Paris 1973 cũng có nghĩa không có chiến tranh Bắc biên giới 1989, không bị hy sinh hơn 100.000 quân dân và bị tàn phá bình địa gần 300 xã huyện biên giới và không bị mất gần 1000 km2 (bằng diện tích một tỉnh thành) về tay Trung Quốc và năm 1988 Trung Quốc cũng không thể hạ sát 64 chiến sĩ hải quân QĐND/VN để cướp tiếp nhóm đảo Gạc Ma thuộc Trường Sa. Và một điều “cực kỳ quan trọng” là: “nếu không có Mậu Thân 1968 thì sẽ không có Hiệp định Paris 1973, từ đó, chưa đi đến kết thúc chiến tranh, lập lại hòa bình và chưa thống nhất đất nước năm 1975” như nhà đạo diễn Lê Phong Lan đặt ra nói trên thì: Viễn cảnh của đất nước Việt Nam đã tươi sáng hùng mạnh vẹn toàn lãnh thổ và an toàn gấp vài chục lần như hiện nay bởi không có Hiệp Định Paris thì Mỹ chưa rút quân: Và vì chiến lược toàn cầu, căn cứ hải quân tiền phương của hạm đội hải quân 7 Thái Bình Dương Mỹ vẫn bám trụ tại quân cảng “tốt nhất thế giới” Cam Ranh để bảo vệ hải trình tàu thuyền của Mỹ và đồng minh qua lại trên biển Đông kéo dài xuống eo biển yết hầu trọng yếu Malacca, điều này là cực kỳ quan trọng cho Việt Nam, nó có nghĩa: Hoàng Sa, Trường Sa và toàn khu vực biển Đông vẫn yên bình dưới sự tuần tra giám sát của hải và không quân Việt Mỹ mà Trung Quốc chỉ có thể đứng nhìn từ đảo Hải Nam. Chứ không thể nào là cờ Trung Quốc tung bay ngạo nghễ trên thành phố Tam Sa tại đảo Hoàng Sa của Việt Nam hiện nay để giám sát đòi hỏi chủ quyền ngang ngược trên toàn biển Đông không còn bóng dáng Hải Quân Mỹ như hiện tại mà “nhà nước, đảng ta” thì lực bất tòng tâm chỉ biết đứng nhìn “ú ấ” với 4 tốt 16 vàng!
Đồng bào nhân dân mình nói đó là: “Khôn nhà nhưng dại chợ”, tầm nhìn và tư duy trẻ thơ trong cơ thể người lớn. Chỉ có sở đoản, không có sở trường, với các dữ liệu thiệt hại to lớn từ máu xương đến đất đai biển trời như thế, không biết bao giờ có thể lấy lại được? Riêng nhà “đạo diễn” Lê Phong Lan có thấy hãnh diện thêm lên không khi đất nước thống nhất so với Đài Loan hay Hàn Quốc? Còn hơn thế nữa, Việt Nam đang là quốc gia có số dân nghèo nhiều nhất, gần đứng đầu khối Asean sau Campuchia (số liệu 2011). Hiện tại gần nữa triệu thanh niên nam nữ Việt Nam đang tha hương cầu thực, làm vợ hờ, bán sức lao động tại 3 quốc gia Trung Quốc, Đài Loan, Hàn Quốc!? Không lẽ “đi ở đợ” cho thiên hạ là con đường cách mạng vinh quang tiến lên XHCN? Hy vọng trong não bộ nhà “đạo diễn” Lê Phong Lan sẽ tồn tại tư duy này để sản xuất tiếp một bộ phim nhiều tập cho thanh niên Việt Nam: “Đi ở đợ là vinh quang”.
Không có nhận xét nào: