Lê Văn Sơn bị kết án sơ thẩm 13 năm tù giam.
Lê
Văn Sơn thì tôi biết rõ tính tình và con người của Sơn lắm. Nên khi nghe
tin tòa kết án Lê Văn Sơn những 13 năm tù giam. Tôi đặt câu hỏi đầu
tiên trong đầu là mức án phi lý này vì sao lại được dễ dàng tuyên như
vậy. Trong cáo trạng cũng như kết luận điều tra cho thấy những điều kết
tội Sơn trong đó rất sơ sài, và chi tiết được cho là hành vi phạm tội
không nặng hơn nhiều người khác. Một thằng oắt con như Lê Văn Sơn trói
gà không chặt, mưu tính không quá nổi ngọn cỏ, lấy cái gì mà đòi lật đổ
chế độ bách chiến, bách thắng từng đánh bại cả thực dân, đế quốc lớn
nhất nhì thế giới.?
Nhưng ra tòa Lê Văn Sơn bị kết án nặng nhất sánh ngang với Hồ Đức Hòa.
Đến
phiên tòa phúc thẩm, Lê Văn Sơn được giảm 9 năm tù. Với lý do thành
khẩn nhận tội, xin khoan hồng, thực sự ăn năn về hành vi vi phạm của
mình.
Chỉ với lý do nhận tội xin khoan hồng mà giảm đến
3/4 mức án thì phải chăng tòa án của nhà nước CHXHCN Việt Nam này quá ư
là nhân đạo, nhân đạo đến mức bất chấp cả khung pháp luật tố tụng. Vì
tội danh thường kèm theo với hậu quả gây ra. Chẳng lẽ một lời xin, hứa
hẹn ăn năn là đã khắc phục toàn bộ hậu quả gây ra.? ( Một trong những
tình tiết giảm tội đắt nhất là khắc phục toàn bộ hậu quả gây ra) và như
thế bị cáo được giảm 3/4 mức án.?
Tòa án không nhân đạo
đến thế chẳng qua đó là sự bất chấp pháp luật, sự tuyên án tùy tiện ở án
sơ thẩm. Chỉ vì thái độ không nhận tội mà người ta tuyên án luôn 13 năm
tù. Việc chứng minh phạm tội là của cơ quan điều tra, việc chối tội là
bản chất đương nhiên của tội phạm. Không thể vì sự ngoan cố của bị cáo
mà tuyên án gấp 3 lần mức án phải chịu. Pháp luật có khoan hồng về
trường hợp thành khẩn, ăn năn, dao động trong những điều luật cụ thểm
thường không quá 1/5 mức án dự định.
Nhưng đã đến 3/4 thì
phải xem lại bản án tuyên ra của nhà nước ấy có đúng hay không.? Nhất
là với loại tội phạm được kêu là âm mưu lật đồ nhà nước đó.
Trước
đó ở vụ án Lê Công Định và Trần Huỳnh Duy Thức, tương tự như vụ án này.
Mức án của Trần Huỳnh Duy Thức và Lê Công Định cách nhau cũng 9 năm.
Những người hiểu luật chắc hẳn biết rằng nếu so hành vi thì không thể
nào Trần Huỳnh Duy Thức cách xa Lê Công Định từng ấy năm tù. Nhưng do
thái độ trước tòa nhận tội và không nhận tội dẫn đến anh Thức hơn anh
Định những 9 năm tù.
Đến hai lần giết người của trung tá Nguyễn Văn Ninh cũng chưa đến 9 năm tù.
Chúng ta nghĩ sao chỉ một lời nhận tội, xin hứa ăn năn mà giá trị bằng hai lần án tù giết người.?
Phải
chăng cả Trần Huỳnh Duy Thức và Hồ Đức Hòa đang phải chịu những bản án
không công bằng vì phiên tòa được xử bằng cảm tính của người chủ tọa và
thái độ của bị cáo.?
Pháp luật đã không khoan dung cho
người tù Nguyễn Hữu Cầu, người tù già nua đã 34 năm trong trại giam.
Người tù mắt mù, tai điếc, tuổi cao, sức yếu chỉ còn thoi thóp. Pháp
luật đã không khoan dung cho tù nhân Trương Văn Sương tuổi 70 mang trọng
bệnh, khiến Trương Văn Sương phải chết rũ vì bệnh hiểm nghèo trong nhà
tù khi thọ án 30 năm. Những ông già gần đất xa trời , tai không nghe rõ,
mắt không nhìn thấy gì. Những ông già như họ làm gì mà nổi chế độ này
sau mấy chục năm giam hãm, cách biệt với xã hội. Sự nguy hiểm cho họ với
xã hội này còn ở cái gì nữa mà không nhân đạo với họ.
Pháp
luật không khoan dung, vì chưa bắt được họ mở mồm nhận tội và xin tha
thứ. Vậy tính khoan hồng của pháp luật nhà nước này có hay không.?
Tính khoan hồng vẫn có trong pháp luật, nhưng ở những vụ khác.
Những
vụ công an đánh chết người như Nguyễn Văn Ninh hưởng 4 năm tù giam ,
quá trình tù ăn năn hối cải, đã có đóng góp cho nhà nước xét thấy tuổi
cao đặc xá, giảm án về trước thời hạn.
Pháp luật cũng thương đồng chí chủ tịch Hà Giang Nguyễn Trường Tô trong vụ mua dâm trẻ em.
Pháp
luật hương quan chức đòi hối lộ 500 triệu không phải là do âm mưu, toan
tính mà do rối loạn cảm xúc. Tương tự pháp luật cũng nhân đạo thế với
chiến sĩ công an hiếp dân ở Hải Phòng vì rối loạn cảm xúc tình dục.
Nhưng
dù báo chí chỉ trích ông già Linh Mục Nguyễn Văn Lý là hoang tưởng,
tâm thần. Tuổi cao , sức yếu , bệnh trọng ..tòa án chẳng tính chuyện
Linh Mục Tadeo Nguyễn Văn Lý có bị rối loạn cảm xúc nào như báo chí nói
ầm ĩ kia.
Pháp luật khoan hồng cho đại gia Kinh
Bắc trốn thuế hàng chục tỷ, nhưng sẵn sàng bắt bỏ tù Lê Quốc Quân,
Nguyễn Văn Hải vì vài trăm triệu. Nhất là họ sẵn sàng nộp thuế trước khi
vụ án khởi tố như Nguyễn Văn Hải cũng không được. Cả hai người này đều
có mẫu số chung nữa là từng nhiều lần biểu tình chống Trung Quốc xâm
lược biển đảo của Việt Nam.
Pháp luật là giá trị, thước đo
của một xã hội. Khi pháp luật đã bị tùy tiện một cách phụ thuộc cảm
tính như vậy thì quan hệ xã hội cũng diễn ra theo cảm tính, bản năng là
điều tất nhiên.
Một xã hội hành xử với nhau theo cảm tính
có lẽ là đúng nhất với những gì diễn ra thực tế ngày nay mà chúng ta
đang thấy. Xã hội vợ giết chồng, chồng giết vợ, mẹ giết con, cháu giết
bà, cha hiếp con, người ở nhờ giết người cưu mang cho mình ở nhờ....
cũng phù hợp với quy luật nhân quả của nền hành pháp như vậy.
Cho
nên đừng tưởng xử những vụ án bất công là reo rắc được nỗi sợ hãi cho
người khác. Thể hiện cái quyền lực bất chấp mọi pháp luật của mình. Làm
như thế chuốc cái mối họa lâu dài về một xã hội mất niềm tin vào chế độ,
mất phương hướng vào pháp luật. Là tự mình đang dẫm dần lên thân xác
mình.
Khi nào tự dẫm đến cổ mình rồi, lúc ấy mới biết rõ thế lực thù địch chính xác nhất!
Nguồn: facebook Người Buôn Gió
Không có nhận xét nào: