Đinh Tấn Lực Blog - 26.8.2013: Đây là lần đầu tiên Nguyễn Xuân Phúc đến Mỹ với cương vị Phó Thủ tướng Chính phủ và Chủ tịch Ủy ban Quốc gia Phòng chống AIDS/Ma túy/Mại dâm.
Thế thì, trước khi nói tới tin cậy hay hợp tác, liệu Hoa Kỳ đã biết gì về VN, và sẽ biết thêm gì, qua Nguyễn Xuân Phúc?
Khó lòng kể hết những điều chính quyền Mỹ đã biết về đảng và nhà nước VN, cả những điều đã bị rò rỉ và chưa bị rò rỉ. Nhưng ít ra, trên mặt nổi, người ta chưa quên TT Barack Obama, từ lâu, đã công khai kêu gọi Hà Nội thả ngay Blogger Điếu Cày, đích danh Nguyễn Văn Hải. Hoặc những khuyến thư của hàng chục nghị sĩ/dân biểu lưỡng viện Hoa Kỳ yêu cầu Hà Nội thả ngay những nhân vật bất đồng chính kiến ở VN bị bắt/bị tù… Gần nhất là cách tiếp đón lạnh nhạt và những mẩu đối thoại chiếu lệ giữa Barack Obama với Trương Tấn Sang hồi cuối tháng Bảy. Và một tuần ngay sau đó là con số áp đảo 405/3 của Hạ Viện Hoa Kỳ thông qua dự luật nhân quyền cho VN năm 2013, mang số hiệu H.R.1897. Rồi chỉ một tuần sau đó nữa, Đại sứ David Shear lại lên tiếng phản đối các bản tin chính quy của VN đã cố tình viết ngược nhận định của chính phủ Mỹ về vấn đề nhân quyền của Hà Nội, rằng “VN đã có những bước đi tích cực”; đồng thời, yêu cầu Hà Nội phải đính chính và xin lỗi về lối tuyên truyền sai sự thật (ở tầm láu cá) đó.
Một trong những điều mới nhất mà Mỹ biết thêm về VN, qua chuyến công du mới nhất và đang diễn ra này, có lẽ chính là chức vụ Chủ tịch Hội đồng Tư vấn Đặc xá VN năm 2013 của Nguyễn Xuân Phúc, với bức ảnh đương sự vi hành “thăm hỏi” các tù nhân tinh tươm (như người mẫu thời trang) tại một trại tù ở Ninh Khánh, Ninh Bình, cũng cực kỳ sáng choang/lấp lánh (hơn cả giảng đường đại học).
Câu hỏi chốt: Như vậy, Nguyễn Xuân Phúc qua Mỹ chuyến này vốn liếng ra sao, để mua gì, và bán gì?
Nếu vốn liếng của Trương Tấn Sang trong chuyến rồi là bản sao bức thư cầu cạnh ngày 28/02/1946 của Hồ Chí Minh gửi TT Harry Truman, mà phản ứng tiếp nhận của Obama không dấu vẻ hời hợt; thì, vốn liếng của Nguyễn Xuân Phúc chuyến này là bản án phúc thẩm dành cho sinh viên Nguyễn Phương Uyên, cộng thêm món quà phụ trội (nặng tính biểu diễn mập mờ) là danh sách đặc xá tù nhân vào tuần tới.
Cả hai món quà này đều dùng chung loại bao bì cao cấp “Lấy Tù Nhân Để Hét Giá”.
Tức là ăn theo kiểu Miến Điện phóng thích tù nhân chính trị thì lập tức nhận được bết bao ưu đãi từ Mỹ nói riêng và cả thế giới tự do nói chung. Nhưng, ở đây, tiến trình thách giá này nằm trong cái tư duy không ít chủ quan đính kèm là nhà nước anh hùng CHXHCNVN có đủ điều kiện mặc cả với kẻ chiến bại thê thảm từ 40 năm trước, và “bọn nó ngu ngơ ngờ nghệch lắm, làm gì chẳng nghĩ là ta đang chuyển hướng!”.
Thế thì liệu ngần đó những món quà cống nạp là đủ làm nền cho một chuyến du hành cúi đầu ngửa nón mà lắm người đặt nick cho là “Tiền Trạm Ngắm Tiền Đô”, mở đường cho chuyến đi cạnh tranh kế tiếp của kẻ từng được biết đến như là tay quyền lực đứng đầu VN (mà toàn bộ BCT đều phải ngã mũ chào), ngay vào lúc nền kinh tế có định hướng rầm rộ, chi ly và cực kỳ “linh động” của VN đang rơi gia tốc? Ngay vào lúc cả đảng và chính phủ đều vô phương cứu vãn một ngân sách cạn kiệt để nuôi một guồng máy đang lâm sàng mà vẫn không quên giơ cao nắm đấm bạo lực?
Rất tiếc là các viện nghiên cứu của Mỹ đã nhìn VN ở ngay góc rơi thẳng đứng đó.
Wikileaks đã từng cho thấy là có khi chính dàn “lãnh đạo” VN cũng không nắm bắt được toàn cảnh kinh tế/chính trị/xã hội VN bằng chính quyền Mỹ.
Và cũng chưa chắc là Ba Đình đã nắm bắt tình hình đa chiều/đầy đủ bằng giới dân báo VN.
Chính đôi hia bảy dặm của dàn Blogger/Facebooker VN đã tiến xa/bung rộng hơn điều mà nhà nước ở đây mường tượng, và đã từ lâu vượt khỏi hàng rào ngăn cấm hoàn toàn có tính theo đuôi/đối phó/tình thế/rượt bắt của nhà nước. Các bức màn sắt/màn tre đã sập. Cái ngỡ là thiên la địa võng đã tơi tả rách bươm.
Giới dân báo VN không những đã tại chỗ và tức khắc lật mặt gian tà tráo trở của nhà nước “trên từng xăng-ti-mét” và chuyển tải thông tin ra khắp mặt địa cầu (bằng cả Anh ngữ), mà còn đáp lời mời gọi của thế giới tự do để trực tiếp trao đổi ý kiến/nhận định/tuyên bố… cả bên ngoài lẫn bên trong VN, thậm chí, ngay giữa lòng thủ đô ngập nước.
Cho nên, nhà nước không thể che dấu được những toan tính và nỗ lực đằng sau hai món quà bằng sinh mạng tù nhân vừa nói.
Từ những cuộc diễn tập quy mô chống biểu tình/nghị định 72/các điều luật 79-88-258/thông tư cấm chụp ảnh CA/khủng bố thân nhân các thanh niên yêu nước ở Vinh… cho tới những trò bẩn ăn lẻ:
Mức độ trấn áp lên cao và lan rộng khắp VN ngay vào lúc Nguyễn Xuân Phúc còn đang loay hoay ở Mỹ và chuẩn bị tham dự khóa huấn luyện kỹ năng lãnh đạo quản lý cao cấp bên đó.
Có lẽ không một huấn luyện viên nào có thể trang bị túi khôn cho một dàn hung thủ gian tham từng dìm cả một quốc gia xuống cuối bảng xếp hạng của thế giới, như Nguyễn Xuân Phúc và các đồng chí của hắn.
Đường vào TPP và Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc xem ra còn diệu vợi, trong lúc ngay tại quê nhà, dân oan lê mòn dép khắp các cơ quan nhà nước ở thủ đô để tìm công lý; ngư dân vẫn bị cướp/bị bắn ngoài khơi Biển Đông; người tốt dám nêu lên lẽ phải hay tố cáo việc xấu thì bị trả thù tàn tệ; tiến trình cưỡng chế chiếm đất tàn bạo đến mức đánh đập người già em bé trọng thương phải đưa vào viện cấp cứu, cả sách vở học trò đang luyện thi và thậm chí cái nồi đang nấu cơm cũng bị tịch biên; công an tùy tiện giết người ngay giữa đường phố ban ngày; người lớn tiếp tục tự thiêu; trẻ con tự tử vì bị công an ép cung tội danh ăn cắp tiền; và hàng nghìn lẻ một vấn nạn xã hội tròng chéo lên nhau…
Cùng lúc, nợ công và nợ xấu nhà băng thủng trần; lạm phát cao ngất; chứng khoán chạm đáy; 30 nghìn tỷ giải vây trận động đất bất động sản thất bại; máy đúc tiền và vàng nhập khẩu được miễn thủ tục khai báo hải quan và miễn kiểm tra thực tế; mặt hàng tôm xuất khẩu bị áp thuế và sắp tới phiên thép; tất cả nhu yếu phẩm đều đồng loạt thi đua tăng giá…
Bản án phúc thẩm của Phương Uyên/Nguyên Kha/Nhật Uy đã lộ tẩy là một màn kịch vụng.
Còn bản tin chuẩn bị đặc xá 2/9 mà Nguyễn xuân Phúc là Chủ tịch Hội đồng Tư vấn, người ta sẽ phải đọc như thế nào cho sát nghĩa?
Một cách thả bớt tù hình sự cho trống chỗ để bắt giam thêm tù chính trị?
Mấy ai còn đủ lòng tin chiến lược để nghĩ tới các nhân vật bất đồng chính kiến như Điếu Cày/Cù Huy Hà Vũ/Lê Quốc Quân/Anh Ba Sài Gòn/Tạ Phong Tần/Đỗ Thị Minh Hạnh/Đoàn Huy Chương/Nguyễn Hoàng Quốc Hùng/Vi Đức Hồi/Nguyễn Xuân Nghĩa/Dương Kim Khải/Trần Thị Thúy/các Thanh Niên Yêu Nước ở Vinh & Trà Vinh…?
Mấy ai còn đủ lòng tin thực tiễn rằng dàn “lãnh đạo” ở Ba Đình thực tâm muốn đưa đất nước ra khỏi vũng lầy chủ nghĩa để cất cánh?
Vậy thì, có gì là ngạc nhiên một khi Hoa Kỳ coi nhẹ hay rất nhẹ (và rất ngượng về) hai món quà “Ngã Giá Tù Nhân/Diễn Kịch Nhân Quyền” của Nguyễn Xuân Phúc? Nhẹ đến mức các nước không muốn viện trợ thậm chí bằng giấy tiền vàng mã (như Thụy Điển).
Không một ai có thể cưỡng lại lương tâm nhân loại để hà hơi tiếp sức cho loại nhà nước nhân danh ổn định để tạo ra loạn lạc và kích động hận thù.
Gút lại, người ta không cần theo dõi kết quả chuyến đi tiền trạm này của Phúc.
Điều đáng quan tâm hơn cả là sự tích lũy bất mãn của nhân dân VN đang ở mức sẵn sàng bùng vỡ.
Nếu cần theo dõi, người ta sẽ ghi nhận và sớm tổng kết những chỉ dấu Biến Động Tượng Hình.
24-08-2013 - Kỷ niệm tròn 22 năm ngày Mikhail Gorbachev từ chức Tổng bí thư đảng CSLX.
Mục tiêu của chuyến công du này, được loan báo chính thức trên tranghttp://baodientu.chinhphu.vn là: “Nhằm tăng cường hơn nữa sự hiểu biết, tin cậy và hợp tác trên tất cả các lĩnh vực với Hoa Kỳ”.
Thế thì, trước khi nói tới tin cậy hay hợp tác, liệu Hoa Kỳ đã biết gì về VN, và sẽ biết thêm gì, qua Nguyễn Xuân Phúc?
Khó lòng kể hết những điều chính quyền Mỹ đã biết về đảng và nhà nước VN, cả những điều đã bị rò rỉ và chưa bị rò rỉ. Nhưng ít ra, trên mặt nổi, người ta chưa quên TT Barack Obama, từ lâu, đã công khai kêu gọi Hà Nội thả ngay Blogger Điếu Cày, đích danh Nguyễn Văn Hải. Hoặc những khuyến thư của hàng chục nghị sĩ/dân biểu lưỡng viện Hoa Kỳ yêu cầu Hà Nội thả ngay những nhân vật bất đồng chính kiến ở VN bị bắt/bị tù… Gần nhất là cách tiếp đón lạnh nhạt và những mẩu đối thoại chiếu lệ giữa Barack Obama với Trương Tấn Sang hồi cuối tháng Bảy. Và một tuần ngay sau đó là con số áp đảo 405/3 của Hạ Viện Hoa Kỳ thông qua dự luật nhân quyền cho VN năm 2013, mang số hiệu H.R.1897. Rồi chỉ một tuần sau đó nữa, Đại sứ David Shear lại lên tiếng phản đối các bản tin chính quy của VN đã cố tình viết ngược nhận định của chính phủ Mỹ về vấn đề nhân quyền của Hà Nội, rằng “VN đã có những bước đi tích cực”; đồng thời, yêu cầu Hà Nội phải đính chính và xin lỗi về lối tuyên truyền sai sự thật (ở tầm láu cá) đó.
Một trong những điều mới nhất mà Mỹ biết thêm về VN, qua chuyến công du mới nhất và đang diễn ra này, có lẽ chính là chức vụ Chủ tịch Hội đồng Tư vấn Đặc xá VN năm 2013 của Nguyễn Xuân Phúc, với bức ảnh đương sự vi hành “thăm hỏi” các tù nhân tinh tươm (như người mẫu thời trang) tại một trại tù ở Ninh Khánh, Ninh Bình, cũng cực kỳ sáng choang/lấp lánh (hơn cả giảng đường đại học).
(Ảnh trên cổng điện tử chính phủ)
Câu hỏi chốt: Như vậy, Nguyễn Xuân Phúc qua Mỹ chuyến này vốn liếng ra sao, để mua gì, và bán gì?
Nếu vốn liếng của Trương Tấn Sang trong chuyến rồi là bản sao bức thư cầu cạnh ngày 28/02/1946 của Hồ Chí Minh gửi TT Harry Truman, mà phản ứng tiếp nhận của Obama không dấu vẻ hời hợt; thì, vốn liếng của Nguyễn Xuân Phúc chuyến này là bản án phúc thẩm dành cho sinh viên Nguyễn Phương Uyên, cộng thêm món quà phụ trội (nặng tính biểu diễn mập mờ) là danh sách đặc xá tù nhân vào tuần tới.
Cả hai món quà này đều dùng chung loại bao bì cao cấp “Lấy Tù Nhân Để Hét Giá”.
Tức là ăn theo kiểu Miến Điện phóng thích tù nhân chính trị thì lập tức nhận được bết bao ưu đãi từ Mỹ nói riêng và cả thế giới tự do nói chung. Nhưng, ở đây, tiến trình thách giá này nằm trong cái tư duy không ít chủ quan đính kèm là nhà nước anh hùng CHXHCNVN có đủ điều kiện mặc cả với kẻ chiến bại thê thảm từ 40 năm trước, và “bọn nó ngu ngơ ngờ nghệch lắm, làm gì chẳng nghĩ là ta đang chuyển hướng!”.
Thế thì liệu ngần đó những món quà cống nạp là đủ làm nền cho một chuyến du hành cúi đầu ngửa nón mà lắm người đặt nick cho là “Tiền Trạm Ngắm Tiền Đô”, mở đường cho chuyến đi cạnh tranh kế tiếp của kẻ từng được biết đến như là tay quyền lực đứng đầu VN (mà toàn bộ BCT đều phải ngã mũ chào), ngay vào lúc nền kinh tế có định hướng rầm rộ, chi ly và cực kỳ “linh động” của VN đang rơi gia tốc? Ngay vào lúc cả đảng và chính phủ đều vô phương cứu vãn một ngân sách cạn kiệt để nuôi một guồng máy đang lâm sàng mà vẫn không quên giơ cao nắm đấm bạo lực?
Rất tiếc là các viện nghiên cứu của Mỹ đã nhìn VN ở ngay góc rơi thẳng đứng đó.
Wikileaks đã từng cho thấy là có khi chính dàn “lãnh đạo” VN cũng không nắm bắt được toàn cảnh kinh tế/chính trị/xã hội VN bằng chính quyền Mỹ.
Và cũng chưa chắc là Ba Đình đã nắm bắt tình hình đa chiều/đầy đủ bằng giới dân báo VN.
Chính đôi hia bảy dặm của dàn Blogger/Facebooker VN đã tiến xa/bung rộng hơn điều mà nhà nước ở đây mường tượng, và đã từ lâu vượt khỏi hàng rào ngăn cấm hoàn toàn có tính theo đuôi/đối phó/tình thế/rượt bắt của nhà nước. Các bức màn sắt/màn tre đã sập. Cái ngỡ là thiên la địa võng đã tơi tả rách bươm.
Giới dân báo VN không những đã tại chỗ và tức khắc lật mặt gian tà tráo trở của nhà nước “trên từng xăng-ti-mét” và chuyển tải thông tin ra khắp mặt địa cầu (bằng cả Anh ngữ), mà còn đáp lời mời gọi của thế giới tự do để trực tiếp trao đổi ý kiến/nhận định/tuyên bố… cả bên ngoài lẫn bên trong VN, thậm chí, ngay giữa lòng thủ đô ngập nước.
Cho nên, nhà nước không thể che dấu được những toan tính và nỗ lực đằng sau hai món quà bằng sinh mạng tù nhân vừa nói.
Từ những cuộc diễn tập quy mô chống biểu tình/nghị định 72/các điều luật 79-88-258/thông tư cấm chụp ảnh CA/khủng bố thân nhân các thanh niên yêu nước ở Vinh… cho tới những trò bẩn ăn lẻ:
- LS Nguyễn Bắc Truyển bị hàng chục an ninh thường phục bao vây sau cuộc gặp gỡ phái đoàn dân biểu Hạ viện Hoa Kỳ;
- Giở võ lừa về nguồn tin úp mở LS Lê Công Định đi Mỹ;
- Thúy Nga bị CA Long An đánh đập tại đồn, bé Tài chưa thôi nôi bị phơi nắng;
- CA chận xe của Lê Quốc Quyết để mật vụ đánh người bằng gạch đá và phá xe, cướp tài sản;
- Dàn cảnh để bắt cóc Aduku Adk bằng thủ thuật nhớp nhúa hạ đẳng;
- Đổ keo ổ khóa và tạt mắm tôm/chất thải vào nhà Binh Nhì Nguyễn Tiến Nam;
- Lục soát và ăn cắp đồ đạc cá nhân rất riêng tư của Gió Lang Thang & Hư Vô;
- Bắt Chí Đức lúc lên đồn truy tìm tông tích Binh Nhì;
Mức độ trấn áp lên cao và lan rộng khắp VN ngay vào lúc Nguyễn Xuân Phúc còn đang loay hoay ở Mỹ và chuẩn bị tham dự khóa huấn luyện kỹ năng lãnh đạo quản lý cao cấp bên đó.
Có lẽ không một huấn luyện viên nào có thể trang bị túi khôn cho một dàn hung thủ gian tham từng dìm cả một quốc gia xuống cuối bảng xếp hạng của thế giới, như Nguyễn Xuân Phúc và các đồng chí của hắn.
Đường vào TPP và Hội đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc xem ra còn diệu vợi, trong lúc ngay tại quê nhà, dân oan lê mòn dép khắp các cơ quan nhà nước ở thủ đô để tìm công lý; ngư dân vẫn bị cướp/bị bắn ngoài khơi Biển Đông; người tốt dám nêu lên lẽ phải hay tố cáo việc xấu thì bị trả thù tàn tệ; tiến trình cưỡng chế chiếm đất tàn bạo đến mức đánh đập người già em bé trọng thương phải đưa vào viện cấp cứu, cả sách vở học trò đang luyện thi và thậm chí cái nồi đang nấu cơm cũng bị tịch biên; công an tùy tiện giết người ngay giữa đường phố ban ngày; người lớn tiếp tục tự thiêu; trẻ con tự tử vì bị công an ép cung tội danh ăn cắp tiền; và hàng nghìn lẻ một vấn nạn xã hội tròng chéo lên nhau…
Cùng lúc, nợ công và nợ xấu nhà băng thủng trần; lạm phát cao ngất; chứng khoán chạm đáy; 30 nghìn tỷ giải vây trận động đất bất động sản thất bại; máy đúc tiền và vàng nhập khẩu được miễn thủ tục khai báo hải quan và miễn kiểm tra thực tế; mặt hàng tôm xuất khẩu bị áp thuế và sắp tới phiên thép; tất cả nhu yếu phẩm đều đồng loạt thi đua tăng giá…
Bản án phúc thẩm của Phương Uyên/Nguyên Kha/Nhật Uy đã lộ tẩy là một màn kịch vụng.
Còn bản tin chuẩn bị đặc xá 2/9 mà Nguyễn xuân Phúc là Chủ tịch Hội đồng Tư vấn, người ta sẽ phải đọc như thế nào cho sát nghĩa?
Một cách thả bớt tù hình sự cho trống chỗ để bắt giam thêm tù chính trị?
Mấy ai còn đủ lòng tin chiến lược để nghĩ tới các nhân vật bất đồng chính kiến như Điếu Cày/Cù Huy Hà Vũ/Lê Quốc Quân/Anh Ba Sài Gòn/Tạ Phong Tần/Đỗ Thị Minh Hạnh/Đoàn Huy Chương/Nguyễn Hoàng Quốc Hùng/Vi Đức Hồi/Nguyễn Xuân Nghĩa/Dương Kim Khải/Trần Thị Thúy/các Thanh Niên Yêu Nước ở Vinh & Trà Vinh…?
Mấy ai còn đủ lòng tin thực tiễn rằng dàn “lãnh đạo” ở Ba Đình thực tâm muốn đưa đất nước ra khỏi vũng lầy chủ nghĩa để cất cánh?
Vậy thì, có gì là ngạc nhiên một khi Hoa Kỳ coi nhẹ hay rất nhẹ (và rất ngượng về) hai món quà “Ngã Giá Tù Nhân/Diễn Kịch Nhân Quyền” của Nguyễn Xuân Phúc? Nhẹ đến mức các nước không muốn viện trợ thậm chí bằng giấy tiền vàng mã (như Thụy Điển).
Không một ai có thể cưỡng lại lương tâm nhân loại để hà hơi tiếp sức cho loại nhà nước nhân danh ổn định để tạo ra loạn lạc và kích động hận thù.
Gút lại, người ta không cần theo dõi kết quả chuyến đi tiền trạm này của Phúc.
Điều đáng quan tâm hơn cả là sự tích lũy bất mãn của nhân dân VN đang ở mức sẵn sàng bùng vỡ.
Nếu cần theo dõi, người ta sẽ ghi nhận và sớm tổng kết những chỉ dấu Biến Động Tượng Hình.
24-08-2013 - Kỷ niệm tròn 22 năm ngày Mikhail Gorbachev từ chức Tổng bí thư đảng CSLX.
Không có nhận xét nào: