Kim My (Danlambao): Kính thưa anh chị em trong DLB,
Nỗi sợ hãi mà đồng bào Việt Nam chúng ta đang mang vác hàng ngày là một điều hết sức tự nhiên. Sợ hãi công an vì chúng ta muốn được sống yên thân cho bản thân cũng như cho những người thân trong gia quyến. Chúng ta nhắm mắt bịt tai trước những bất công cũng chỉ vì hay chữ Bình Yên. Nỗi sợ hãi chính là vũ khí bảo vệ của bất kỳ nhà nước độc tài nào từ cổ chí kim, nên các tên độc tài đó phải nghĩ ra đủ muôn ngàn cách để ngày càng nâng cấp loại vũ khí trấn áp này. Cộng sản ở nước Việt Nam chúng ta hiện thân là một đảng bán nước hại dân mà đa số đồng bào đã nhận ra chân tướng. Nhưng chúng ta không dám phản kháng chống đối lại sự xấu xa tàn ác này vì nhiều lý do, trong đó sự sợ hãi là yếu tố hàng đầu. Bài viết này xin đề ra một phương pháp mà tôi đã có lần nêu ra để trị cái bệnh sợ hãi này.
Phần lớn chúng ta sợ công an vì chúng ta chắc chắn biết rằng một khi bị công an bắt, sẽ không có một tổ chức hay một ai đó đủ mạnh để bênh vực và giải thoát chúng ta. Xin nhấn mạnh là “phần lớn chúng ta” không phải là tất cả chúng ta. Vì chúng ta vẫn có những Anh Thư, Anh Hùng dám đối diện với ác quỷ cộng sản mà không hề sợ hãi chút nào. Chính với cái suy nghĩ mình đơn độc, không biết người khác có cái suy nghĩ giống mình không, khiến cho chúng ta chùn bước trước cái ác và sự bất công. Có thể lấy tình trạng trấn lột trên các chuyến xe đò làm ví dụ cho tâm lý sợ cô độc này. Khi thấy tên trấn lột hung hãn cầm vũ khí đe dọa đòi tiền cống nạp, bản thân mỗi người sẽ muốn chống đối nhưng lại sợ chỉ một mình mình thì không chống lại, lỡ bị tên trấn lột nó đâm cho thì thiệt thân mất mạng khổ cho gia đình mà còn mang tiếng là ngu. Nhưng nếu chỉ cần 2 hay 3 người cùng chung ý chí, đồng tâm phải đánh đuổi kẻ trấn lột này thì kẻ thủ ác đã bị trừng trị rồi.
Cũng cái lý đó mà suy ra, nếu chúng ta biết được mọi người chung quanh ta cùng đồng lòng chung chí hướng đạp đổ độc tài cộng sản thì sẽ có một sức mạnh hình thành trong tâm thức một cách tự nhiên, chuyện dẹp bỏ chế độ là điều dễ dàng thôi.
Sự liên kết hiện nay giữa những con người yêu nước thương dân chủ yếu dựa trên mạng internet, cũng như những nhóm nhỏ đấu tranh công khai trực diện như NO-U hay những blogger. Số lượng thành viên của các nhóm đấu tranh công khai này ngày càng tăng nhưng không nhiều như mong đợi cũng vì lý do sự sợ hãi vì cảm thấy đơn độc.
Để giải thoát tâm lý này, ngoài việc liên kết với nhau trên internet, chúng ta cần phải có một biểu tượng chung, một màu sắc chung hay một ký hiệu chung mà biểu tượng, màu sắc, ký hiệu này không thể là cái cớ cho bọn côn an bắt bớ, đánh đập, bỏ tù chúng ta được. Khi nhìn vào dấu chung đo, chúng ta biết được chúng ta đang có những đồng đội cùng chí hướng chung quanh sẽ tự nhiên cảm thấy có sức mạnh tinh thần rất nhiều. Cụ thể hơn, tôi xin đề nghị hàng tuần, sẽ chọn ngày Thứ Hai và Thứ Năm sẽ mặc quần, áo, giày dép, giỏ xách hay bất cứ thứ gì thể hiện ở bên ngoài màu vàng nhạt khi đi ra ngoài đường. Coi màu vàng nhạt là màu sắc chung của cách mạng giải phóng đất nước khỏi chế độ độc ác cộng sản này. Chúng ta không sợ bị công an bắt hay tra hỏi gì cả vì chúng ta đâu có cớ gì cho chúng nó bắt đâu. Từ sự nhận biết chung này, chúng ta sẽ thấy rất rõ phong trào dân chủ giải phóng dân tộc lớn mạnh như thế nào khi nhìn thấy ngoài đường toàn một màu vàng vào những ngày quy định trên. Sức mạnh này sẽ khiến phong trào ngày càng mạnh thêm, vì sẽ có nhiều người tham gia vì không sợ công an sách nhiễu bản thân hoặc gia đình mình.
Về phía chính quyền, chúng ta sẽ chuyển sự sợ hãi sang cho họ vì họ sẽ thấy mình cô độc, vì càng ngày càng lo sợ hơn khi nhìn thấy màu vàng khắp nơi trên đường phố mà không thể làm gì được để ngăn cản. Biết đâu họ cũng sẽ mặc như chúng ta để tìm đường sống sau này mà vẫn không sợ cấp trên của họ trách phạt. Thiết nghĩ, chúng ta-những độc giả DLB, sẽ thực hiện trước, đồng thời loan báo cho người thân, bạn bè, những tổ chức tôn giáo hay, những trang web khác cùng nhau xuống đường trong một màu vàng của niềm vui, niềm hy vọng và sự thịnh vượng của đất nước Việt Nam chúng ta trong tương lai gần thôi.
Kim My
Nỗi sợ hãi mà đồng bào Việt Nam chúng ta đang mang vác hàng ngày là một điều hết sức tự nhiên. Sợ hãi công an vì chúng ta muốn được sống yên thân cho bản thân cũng như cho những người thân trong gia quyến. Chúng ta nhắm mắt bịt tai trước những bất công cũng chỉ vì hay chữ Bình Yên. Nỗi sợ hãi chính là vũ khí bảo vệ của bất kỳ nhà nước độc tài nào từ cổ chí kim, nên các tên độc tài đó phải nghĩ ra đủ muôn ngàn cách để ngày càng nâng cấp loại vũ khí trấn áp này. Cộng sản ở nước Việt Nam chúng ta hiện thân là một đảng bán nước hại dân mà đa số đồng bào đã nhận ra chân tướng. Nhưng chúng ta không dám phản kháng chống đối lại sự xấu xa tàn ác này vì nhiều lý do, trong đó sự sợ hãi là yếu tố hàng đầu. Bài viết này xin đề ra một phương pháp mà tôi đã có lần nêu ra để trị cái bệnh sợ hãi này.
Phần lớn chúng ta sợ công an vì chúng ta chắc chắn biết rằng một khi bị công an bắt, sẽ không có một tổ chức hay một ai đó đủ mạnh để bênh vực và giải thoát chúng ta. Xin nhấn mạnh là “phần lớn chúng ta” không phải là tất cả chúng ta. Vì chúng ta vẫn có những Anh Thư, Anh Hùng dám đối diện với ác quỷ cộng sản mà không hề sợ hãi chút nào. Chính với cái suy nghĩ mình đơn độc, không biết người khác có cái suy nghĩ giống mình không, khiến cho chúng ta chùn bước trước cái ác và sự bất công. Có thể lấy tình trạng trấn lột trên các chuyến xe đò làm ví dụ cho tâm lý sợ cô độc này. Khi thấy tên trấn lột hung hãn cầm vũ khí đe dọa đòi tiền cống nạp, bản thân mỗi người sẽ muốn chống đối nhưng lại sợ chỉ một mình mình thì không chống lại, lỡ bị tên trấn lột nó đâm cho thì thiệt thân mất mạng khổ cho gia đình mà còn mang tiếng là ngu. Nhưng nếu chỉ cần 2 hay 3 người cùng chung ý chí, đồng tâm phải đánh đuổi kẻ trấn lột này thì kẻ thủ ác đã bị trừng trị rồi.
Cũng cái lý đó mà suy ra, nếu chúng ta biết được mọi người chung quanh ta cùng đồng lòng chung chí hướng đạp đổ độc tài cộng sản thì sẽ có một sức mạnh hình thành trong tâm thức một cách tự nhiên, chuyện dẹp bỏ chế độ là điều dễ dàng thôi.
Sự liên kết hiện nay giữa những con người yêu nước thương dân chủ yếu dựa trên mạng internet, cũng như những nhóm nhỏ đấu tranh công khai trực diện như NO-U hay những blogger. Số lượng thành viên của các nhóm đấu tranh công khai này ngày càng tăng nhưng không nhiều như mong đợi cũng vì lý do sự sợ hãi vì cảm thấy đơn độc.
Để giải thoát tâm lý này, ngoài việc liên kết với nhau trên internet, chúng ta cần phải có một biểu tượng chung, một màu sắc chung hay một ký hiệu chung mà biểu tượng, màu sắc, ký hiệu này không thể là cái cớ cho bọn côn an bắt bớ, đánh đập, bỏ tù chúng ta được. Khi nhìn vào dấu chung đo, chúng ta biết được chúng ta đang có những đồng đội cùng chí hướng chung quanh sẽ tự nhiên cảm thấy có sức mạnh tinh thần rất nhiều. Cụ thể hơn, tôi xin đề nghị hàng tuần, sẽ chọn ngày Thứ Hai và Thứ Năm sẽ mặc quần, áo, giày dép, giỏ xách hay bất cứ thứ gì thể hiện ở bên ngoài màu vàng nhạt khi đi ra ngoài đường. Coi màu vàng nhạt là màu sắc chung của cách mạng giải phóng đất nước khỏi chế độ độc ác cộng sản này. Chúng ta không sợ bị công an bắt hay tra hỏi gì cả vì chúng ta đâu có cớ gì cho chúng nó bắt đâu. Từ sự nhận biết chung này, chúng ta sẽ thấy rất rõ phong trào dân chủ giải phóng dân tộc lớn mạnh như thế nào khi nhìn thấy ngoài đường toàn một màu vàng vào những ngày quy định trên. Sức mạnh này sẽ khiến phong trào ngày càng mạnh thêm, vì sẽ có nhiều người tham gia vì không sợ công an sách nhiễu bản thân hoặc gia đình mình.
Về phía chính quyền, chúng ta sẽ chuyển sự sợ hãi sang cho họ vì họ sẽ thấy mình cô độc, vì càng ngày càng lo sợ hơn khi nhìn thấy màu vàng khắp nơi trên đường phố mà không thể làm gì được để ngăn cản. Biết đâu họ cũng sẽ mặc như chúng ta để tìm đường sống sau này mà vẫn không sợ cấp trên của họ trách phạt. Thiết nghĩ, chúng ta-những độc giả DLB, sẽ thực hiện trước, đồng thời loan báo cho người thân, bạn bè, những tổ chức tôn giáo hay, những trang web khác cùng nhau xuống đường trong một màu vàng của niềm vui, niềm hy vọng và sự thịnh vượng của đất nước Việt Nam chúng ta trong tương lai gần thôi.
Kim My
Không có nhận xét nào: