Nguyễn Trung Tôn: Cựu Bí Thư Xã Đoàn – Nguyễn Trường Giang
Như những chuyến xe Buýt chạy trên đường với kẻ lên người xuống thay nhau, sau tết khoảng nửa tháng, buồng giam số 9 liên tục biến động về con số. Sau khi Võ Minh Phước phải chuyển đi nhà giam bệnh xá, anh Nguyễn Văn Cầu được về tại ngoại. A Lào và Thò Gà Hùa bị đưa ra tòa xét xử rồi chuyển đi nơi khác, buồng chúng tôi đón một người tên Hải quê ở Nghi Lộc, sau mấy hôm cậu lại làm cơ chế và được chuyển lên buồng Vệ sinh. Cậu Khiêm thì bị đi kỷ luật vì viết thư về nhà nói “xấu” trại giam. Còn lại Võ Văn Quang, tôi và Nguyễn Trường Giang, sau thì thêm cậu Nguyễn Văn Thành người Hương Sơn, Hà Tĩnh.
Như trong kỳ trước tôi có nhắc tới một người tên là: Nguyễn Trường Giang. Vào một buổi chiều muộn, cánh cửa ngoài "chuồng cọp" (phía ngoài buồng giam có một khoảng như hiên nhà, được ngăn cách với bên ngoài bằng hàng song sắt) buồng chúng tôi được mở, nhìn ra chúng tôi thấy quản giáo Thành dẫn theo một bị can, dáng người nhỏ bé, gầy xanh mà râu quai nón rất rậm, tay ôm một bọc nhỏ bước vào buồng. Cánh cửa đóng lại, cậu cúi đầu chào: Chào các anh!
Không có tiếng trả lời… Cậu ôm cái bọc nhỏ đứng giữa xa lộ. Quang quát: Thằng này mày ở đâu vào? Đứng lại đầu kia! (Quang chỉ vào góc buồng gần hố vệ sinh). Giang ngoan ngoãn ôm bọc đồ nho nhỏ đứng vào phía hố vệ sinh.
Tôi bảo cậu: Em đưa bọc đồ đây anh cất cho. Tôi cầm bọc đồ của cậu, (trong đó chỉ có một bộ quần áo củ) để lên đầu bục nằm. Cậu ta cứ đứng đó mãi. Thấy vậy tôi bảo cậu ta ngồi lên bục. Một lát sau đã tới giờ ăn tối, chúng tôi ăn cơm xong thì cánh cửa buồng giam đóng hẳn cả cửa trong lẫn cửa ngoài. Tuy trời chưa tối nhưng đối với bọn tù chúng tôi thì màn đêm đã bắt đầu. Sau khi tiến hành thủ tục nhập buồng, cậu giới thiệu tên tuổi nghề nghiệp cho chúng tôi biết. Tối hôm đó Nguyễn Trường Giang nói với chúng tôi rằng cậu đã bị nhiễm HIV.
Sáng hôm sau, Quang giao cho tôi nhiệm vụ se râu cho Giang. Tôi bảo Giang nằm xuống, gối lên đùi tôi, và se râu cho cậu ta. Râu của Giang vừa dày vừa tốt, lại rất cứng vì là râu quai nón. Se râu cho Giang mà nhiều khi thấy máu cậu rớm ra, nước mắt cũng ứa ra xung quanh. Tôi biết là Giang rất đau nhưng không dám kêu la. Tôi lại rất sợ máu của cậu mang vi rút HIV, lỡ tôi sơ sẩy mà để máu cậu dinh vào những chỗ xây xước trên người tôi thì rất nguy hiểm. Sau vài ngày đã quen với môi trường sinh hoạt, Giang kể cho chúng tôi nghe về những câu chuyện của bản thân mình.
Giang quê ở xã Đà Sơn, huyện Đô Lương tỉnh Nghệ An. Gia đình Giang định cư lên huyện Tân Kỳ và sinh sống ở đó, tuy nhiên từ nhỏ Giang vẫn ở lại quê với ông bà nội và học tại đó. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Giang được bố đưa về sống chung với gia đình. Giang sinh hoạt Đoàn thanh niên Cộng sản HCM, cậu được chọn làm bí thư chi đoàn rồi trở thành Đảng viên ĐCS và sau đó làm Bí thư đoàn xã. Trong thời gian làm Bí thư xã đoàn, cậu giao du tiếp xúc với nhiều người; tuổi trẻ năng động, nhưng cũng đối diện với nhiều cám dỗ. Chỉ trong thời gian ngắn Giang đã bắt đầu nghiện Heroin. Giang nói cán bộ xã nơi cậu làm Bí thư đoàn có rất nhiều người nghiện, tuy nhiên họ rất kín đáo. Trong số những con nghiện làm cán bộ xã cậu chơi thân và hay trao đổi, chia sẽ hàng hóa với một người làm Trưởng ban văn hóa xã; cả hai đã trở thành bạn nghiện với nhau.
Với mức thu nhập của một Bí thư xã đoàn không thể đủ cho Giang thỏa mãn những cơn nghiện càng ngày càng dày hơn. Giang đành phải xin nghỉ công tác với lý do phải về quê nội chăm sóc ông bà, nhưng thực ra Giang xin chuyển sinh hoạt Đảng về quê Đô Lương để tìm cách cai nghiện. Giang nói rằng cậu đã nỗ lực khá nhiều nhưng không được, thế nhưng cô người yêu của Giang vẫn chưa biết cậu nghiên Ma Túy. Đầu năm 2010 cậu cưới vợ, và lại về Tân Kỳ ở. Vào một hôm cậu nói với gia đình là ra Hà Nội có công việc, nhưng thực ra là cậu xuống Vinh. Vừa bước trên xe xuống tại bến xe Vinh. Cậu đang lâng láo quan sát xung quanh, ngay lập tức có một người xe lai ghé lại hỏi nhỏ: Anh muốn mua hàng hả?
Giang hỏi: Giá cả thế nào cho một tép?
Người kia nói: Chỉ 200.000 đồng.
Vừa nói vừa bảo Giang ngôi lên xe để đi lấy. Giang ngoan ngoãn lên xe của người “bạn mới”, anh ta đưa Giang tới một nơi mà anh ta cất hàng. Người đó cầm gói Heroin đưa cho Giang rồi lấy tiền. Giang lại ngồi lên xe anh ta và hỏi: Lấy đâu ra “súng” được? Người xe lai đưa Giang đi một đoạn thì dừng xe lại và chỉ vào một hiệu thuốc tây bên kia đường nói: Sang kia mà lấy “súng”.
Giang xuống xe, người đó vù đi, bỗng từ đâu có mấy công an ập vào vồ lấy Giang, khi trên tay cậu đang cầm gói Heroin vừa mới mua chưa kịp dùng. Giang bị đưa về nhà tạm giam công an thành phố Vinh, bị tra tấn tới tấp. Cuối cùng cậu bị khởi tố với tội danh “Tàng trữ trái phép chất ma túy”. Giang cho tôi biết, khi còn bị giam tại nhà tạm giam công an thành phố Vinh, cậu bị tay buồng trưởng đánh đập rất nhiều. Cậu nói rằng những thủ tục mà hôm vào buồng 9 cậu phải chịu, thực ra cậu cũng đã phải chịu ở nhà tạm giam trước đó rồi. Bị bắt được khoảng 3 ngày thì điều tra viên đã mang tới một thông báo khai trừ đảng của chi bộ đảng nơi cậu sinh hoạt đối với cậu.
Giang tỏ ra rất tiếc vì bị khai trừ khỏi đảng. Tôi nói với Giang: Bị khai trừ đảng thì có gì ghê gớm mà phải tiếc. Bây giờ người ta còn tuyên bổ bỏ đảng đầy ra đấy. Em có tin rằng sau này đất nước có dân chủ đa nguyên, người ta sẽ thấy rất xấu hổ vì đã từng là đảng viên đảng Cộng sản không? Em theo học trong trường của đảng và qua thời gian làm Bí Thư xã đoàn em có thấy đảng có gì tốt đâu mà phải tiếc vậy?
Nghe tôi nói vậy, Giang tỏ ra bất bình với tôi, Giang nói: Anh nói gì thì nói nhưng anh nói xấu đảng như vậy là không ổn. Gia đình em đã 3 đời là đảng viên, ông nội em, bố em, và bây giờ là hai anh em em. Anh phải biết nếu không có Đảng thì đất nước không thể được như ngày hôm nay. Nghe những gì Giang nói tôi thấy rất buồn trong lòng và cũng thấy bực. Một người đã từng là Bí Thư xã đoàn, lại là một con nghiện, bây giờ là một bị can với tội trạng liên quan tới Ma túy, (một tệ nạn đang giết dần dân tộc). Vậy mà cậu vẫn còn có thái độ muốn “ dạy dỗ” tôi về lý tưởng Cộng sản và tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh.
Tôi hỏi Giang: Anh đồng ý với em là nếu không có đảng Cộng sản thì đất nước chúng ta không có ngày hôm nay. Một đất nước vừa nghèo nàn vừa lạc hậu, một dân tộc anh hùng đã bị đảng Cộng sản đánh cắp lòng yêu nước.
Giang nói với tôi: Tưởng anh yêu nước thế nào, bây giờ nghe anh nói, anh chống đảng Cộng sản, như vậy thì anh bị bắt đi tù là phải rồi!
Tôi hỏi lại: Thế theo em thì em bị bắt có oan không?
Giang nói:: Oan chứ! Mình mất tiền mua, chưa được dùng đã bị bắt, mà mình nghiện thì mình mất tiền của mình, mình đâu có lấy trộm của ai. Nếu bắt thì bắt những kẻ buôn bán và sản xuất, đàng này bắt mấy con nghiện thì quá là oan.
Vậy em có biết ma túy là hàng Quốc cấm không?
Giang nói: Có chứ! Nhưng nếu không có bọn sản xuất ra nó và bọn buôn bán đưa về thì người ta có muốn nghiện cũng chẳng có mà nghiện.
Tôi nói: Em nói phải lắm! Theo em thì tại sao ma túy là hàng Quốc cấm mà nó vẫn xuất hiện đầy rẫy trên thị trường chợ đen vậy?
Giang trả lời: Thì do bọn buôn lậu đưa về. Tôi lại hỏi: Theo em vì lý do nào mà bọn buôn lậu có thể đưa về nhiều thế? Trong khi em chỉ mua có một tép đã bị bắt?
Giang nói: Thì họ có đường dây với nhau, trong đó có thể có cả công an hay hải quan, hoặc có thể có cả các ông lớn.
Tôi tiếp lời: Như vậy thì đã rõ rồi em nhé. Nếu đảng ta trong sạch thì làm gì để tệ nạn tràn lan như vậy được.
Giang vẫn cứng đầu: Nhưng đại đa số đảng viên vẫn là người tốt, những kể xấu chỉ là một bộ phận nhỏ thôi.
Tôi hỏi tiếp: Vậy sao chỉ có một số ít mà đảng không thể nào loại bỏ ra được?
Giang nói: Bởi đường dây của chúng có những quan lớn trong đó nên họ bao che cho nhau.
Tôi nói: Như em đã biết, đảng ta tự xưng là rất sáng suốt mà! Sao không thể điều tra và loại bỏ được những lãnh đạo cấp cao nào đó như em đã nói?… Cuộc tranh luận giữa tôi và Giang chưa có hồi kết. Giang vẫn cho rằng tôi chống Đảng là có tội, còn tôi thì muốn nói với Giang rằng, chính cái đảng mà cậu đã từng phục vụ là nguyên nhân của mọi nguyên nhân khiến đất nước nghèo nàn lạc hậu. Biết rằng mình không thể đi xa hơn được nữa về vấn đề này; bới nếu như buồng trưởng Quang mang chuyện đó báo cáo với quản giáo thì tôi sẽ bị kỷ luật theo điều 9 của nội quy nhà giam. Tôi chỉ nói thêm với Giang một điều cuối cùng về những gì chúng tôi vừa nói: Em cứ nhìn chính em thì em sẽ biết, tư tưởng đạo đức HCM và lý tưởng Cộng sản tốt tới đâu. Kể từ nay chúng ta sẽ không tranh luận chủ đề này nữa!
Giang ở trong buồng 9 cùng tôi được khoảng 1 tháng. Khoảng thời gian này theo Giang nói thì vợ cậu mới sinh, bố cậu làm cán bộ xã nên xấu hổ vì có đưa con như cậu nên có lẽ ông không đi thăm, có lần cậu em trai tới thăm nhưng cũng chẳng gửi gì cho cậu cả. Giang sinh hoạt trong buồng cùng chúng tôi, tất cả những gì chúng tôi có thì đều cho cậu dùng chung. Giang có đọc số điện thoại của em trai mình cho tôi học thuộc, để nhờ tôi mượn điều tra viên của tôi gọi điện về bảo em cậu tới thăm và gửi tiền, nhưng cũng chẳng thấy gia đình gửi gì cho cậu cả. Sau thời gian sống chung lâu dần cậu mới nói với tôi rằng cậu không bị nhiễm HIV nhưng cậu cố tình khai như vậy, để hy vọng khi gặp gia đình sẽ nhắn để gia đình lo chạy cho cậu cái bệnh án giả may ra trong quá trình xét xử, cậu sẽ được hưởng mức án thấp. Chỉ một thời gian rất ngắn sống chung với một cựu Bí thư đoàn thanh niên Cộng sản, một cựu đảng viên đã được xem như thoái hóa biến chất, tôi vẫn còn nhận ra trong con người của Giang cái “giá trị” của Tư tưởng đạo đức HCM và lý tưởng Cộng sản, còn rất đậm. Cậu vẫn còn mang cái ảo mộng “đại đồng” của đảng vẻ ra. Không biết sao những năm tháng phải chịu án tù trong môi trường mất hết tự do đó nó có làm cho Giang thức tỉnh hay nó lại càng biến Giang trở thành kẻ xấu xa hơn!
(Còn nữa)
Thanh Hóa ngày 9/7/2014
Nguyễn Trung Tôn
ĐT: 0162.8387.716
Email: nguyentrungtonth@gmail.com
Không có nhận xét nào: