Nguyễn Quang Vinh - Hồi bé, mỗi khi làm cái gì không được, mình hỏi mạ. Mạ bày cho cái, xong. Mình khen nịnh, mạ giỏi thiệt. Mạ mình đưa ngón tay quẹt nước trầu trên miệng, buông câu: mẹo cứt gà, giỏi chi con.
Sau này lớn lên, khôn hơn, ranh ma quỷ quái hơn, rồi lại tiếp xúc nhiều người ranh ma quỷ quái hơn nữa, mới thấm cái câu cửa miệng của mạ: mẹo cứt gà.
Mấy thằng bạn một lứa, đùng đùng làm chức to lắm.
Một hôm mình gặp một hắn, hỏi, sao mày lên chức vùn vụt thế, chẳng lẽ trong quá trình hoạt động cách mạng, không sai gì? Nó cười, trước, là nhờ ơn mưa móc nâng đỡ của mấy chú mấy bác bạn bè hoạt động với ông cụ thân sinh. Sau nữa là nhờ mẹo cứt gà. Mình nói, mẹo cứt gà trong thăng tiến là thế nào, tập huấn cái coi. Nó khẳng định, muốn thăng tiến thì phải có mẹo cứt gà. Mình hỏi, thế chẳng lẽ mày không hề có khuyết điểm, toàn ưu điểm? Nó bảo, cứ chuẩn bị sai, chuẩn bị có khuyết điểm thì dừng. Sao dừng? Nó bảo, mày ngu bỏ mẹ, chả hiểu gì. Muốn cho một người thăng tiến nhanh, như tao chẳng hạn, tổ chức phải giúp làm sao để tao chưa kịp sai, chưa kịp gặp khuyết điểm. Ví dụ nhé, tổ chức bố trí các chức vụ cho tao ở nơi nào cũng không quá hai năm, thậm chí một năm. Thời gian ấy chưa kịp làm gì sai, thậm chí còn chưa kịp nghĩ ra cái sai để mà sai, hoặc nói nhỏ nhé, có đớp miếng nào to to của dân của nước thì cũng chưa kịp…lộ, thế là lại chuyển sang vị trí công tác cao hơn chút, đôi khi sáu tháng, mới quen mặt anh em, tay bắt mặt mừng, cũng chưa kịp sai, lại chuyển sang vị trí công tác cao hơn, cứ thế đến khi tao đã lên tới chót vót cấp tỉnh thì nếu sai là các huyện, các ngành, tầng lớp cán bộ dưới quyền sai, tao đâu sai. Hiểu chưa? Đó là mẹo cứt gà.
Có hôm vào phòng làm việc của nó, mình thấy nó treo rất nhiều ảnh, đóng khung đẹp, tầng tầng lớp lớp mà mình gọi là “ ảnh bắt tay”. Thôi thì ở trong nước Việt yêu dấu, không có bác nào, chú nào làm chức to mấy mà nó không mần được cái ảnh chung, nhìn rất chi là đằm thắm. Chỉ nhìn ảnh, người yếu bóng vía khiếp, chắc thằng này quan hệ tởm lắm mới được thế, toàn chụp chung với các Cụ không à. Nó cười, mày thấy chưa, đó cũng là mẹo cứt gà. Nhìn khối lượng ảnh chụp với các Cụ đồ sộ như thế bố bảo thằng nào dám hỗn với tớ. Đưa ra sân cơ quan, nó chỉ những cây cảnh đẹp, gắn những bảng chữ nào cây của bác A, cụ Ba, xếp N, nghe kinh. Nó nói, các cụ, các bác có về đây đâu, mình ra gặp, nói, bác ơi, chú ơi, cho phép cháu được ghi danh bác trồng cây lưu niệm ở cơ quan cháu để làm gương cho các thế hệ nhé. Ai nỡ từ chối. Cũng là mẹo cứt gà thôi. Khách đến làm việc, các đối tác đến gặp, mới loanh quanh ở sân, nhìn thấy hằng hà sa số tên tuổi các bác, các chú, các cụ, phát rét.
Nó còn kể, một hôm may mắn nó lọt vào được nhà của một bác rất to. Các bác thì rất hiền, rất hiếu khách, rất vô tư. Nó đưa thêm một thằng cấp Bộ. Nó giả lả nói với Bác, Bác coi, thằng này nó đang gây khó dễ em đấy. Sau bữa đó, cái thằng cấp Bộ kia mặt tái xám, phục vụ nó hết cỡ vì nghĩ nó và Bác chắc thân thiết nhau lắm, chứ thực ra, Bác có biết nó là ai, chỉ thấy thư ký bố trí cho vào thăm thì nói dăm câu ba chuyện vậy thôi. Cũng là mẹo cứt gà.
Mày sáng mắt ra chưa? Nó hỏi mình sau khi đã quán triệt một số mẹo cứt gà. Mình lắc đầu. Nó hỏi, sao thế? Chưa thấm à? Hay không tin.
Nó bấm máy gọi: Anh…Em đây…Dạ, anh khỏe chứ ạ. Dạ…Dạ rồi, chủ nhật em bay ra thăm anh chị.
Nó khoe, nó vừa gọi cho Bác ấy.
Nhưng mình nãy giờ có nhìn, thấy nó diễn gọi chứ thực ra không gọi cho ai cả.
Đúng là mẹo cứt gà.
Hôm qua nó gọi, này, Cụ mới vào công tác, có muốn chụp ảnh chung với Cụ để treo trong nhà không, vào đây tao thiết kế cho. Mình nói có rồi, cả đời chụp được ảnh với Cụ, sướng tê, treo rồi.
Nó hỏi, chụp với ai, chẳng lẽ mày học mẹo cứt gà của tao nhanh thế à?
Mình nói, ảnh này chụp lâu rồi, thời Cụ còn sống.
Cụ nào? Nó hỏi có vẻ hồi hộp.
Mình nói: Cụ Núp. Anh hùng Núp ở Tây Nguyên. Bức ảnh để đời của mình, vinh dự chụp với Cụ tại bệnh viện, 3 tháng sau Cụ mất.
Nó xì cái. Nói với mình vẻ thất vọng, mày chẳng thể tiến bộ được, hèn chi làm trưởng thôn mãi.
He he.
Không có nhận xét nào: