Còn Thác Loạn đến Thế Nào Nữa? - Thanh Niên Công Giáo

728x90 AdSpace

Trending
22 tháng 8, 2012

Còn Thác Loạn đến Thế Nào Nữa?


Văn Quang - Đã có biết bao nhiêu chuyện quái gở xảy trong nhũng năm gần đây, báo hiệu một nền luân lý đạo đức xuống cấp trầm trọng, tưởng không thể xuống cấp hơn được nữa. Chuyện bằng giả, bằng mua, bằng thi thuê, thi giùm cho sếp chỉ còn là chuyện vặt. Đã có bao nhiêu sếp xài bằng giả bị lật tẩy không đếm được. Giám khảo coi thi, mang bài giải vào tận trường thi cho thí sinh là chuyện từ “thượng cổ” tới nay chưa từng thấy… Nền giáo dục VN đang cảnh báo những hồi chuông nghiêm trọng.

Từ người lớn đến trẻ con

Về lối sống, đạo đức luân lý, gần đây dư luận đã kinh hoàng về vụ 3 ông bà bác sĩ cùng lảm việc ở một cơ quan, ngoại tình “ngon lành” rồi bà bác sĩ tự quay phim cảnh ái ân của mình và tình nhân là sếp của mình, đưa cho chồng vừa “chiêm ngưỡng” vừa làm bằng cớ, tung ra trước các báo chí cho cả làng cùng xem, sau đó kiện sếp đã quyến rũ, bắt ép vợ mình “quan hệ”. Kết quả cuối cùng hai ông bà trí thức ngoại tình bị thuyên chuyển đi mỗi người một nơi, kể như xong. Sự sa đọa và lối giải quyết “nửa chừng xuân” ấy như chỉ làm cho có, làm cho xong, đối phó với dư luận. Nhưng thực ra là họ đã đối phó, thách thức, nhạo báng với cả một nền luân lý truyền thống của ông cha ta để lại.

Người trí thức tạm gọi là “thành đạt” đã có một cuộc sống khá giả, vậy mà vẫn nổi loạn. Làm gương xấu cho lớp trẻ mới lớn. Điển hình là câu chuyện quái gở tôi đã tường thuật với bạn đọc về hai cô cậu chỉ ngồi “chat” với nhau qua mạng internet, để rồi hẹn hò đưa nhau vào khách sạn, thực hiện những gì đã học được suốt một tuần lễ liền đến phờ phạc ngớ ngẩn khiến cả hai gia đình đều không còn nhận ra con mình nữa. Chúng trở thành những “quái thai thời đại”, chẳng biết tương lai ra sao.

Đó chỉ là 2 câu chuyện điển hình, của một hai năm trước. Tưởng rằng đó là tột mức của những thác loạn. Nhưng những ngày gần đây, sự sa đọa còn có nguy cơ… tiến bộ hơn, “vượt thời gian và không gian”. Nó quái đản đến nỗi có giàu óc tưởng tượng cũng không hình dung ra.

Ra mắt bố mẹ chồng bằng slogan…quái gở

Mời bạn đọc hàng tin ngắn này:

“Trong lần ra mắt gia đình người yêu, Thanh Hương (23 tuổi, quê Nghệ An – một “tín đồ” của áo thun slogan) chẳng ngại mặc chiếc áo với dòng chữ: “Đu theo xe rác, lượm xác người yêu”. Lần đầu, ba mẹ người yêu tưởng cô bé chỉ mặc một lần cho vui, nhưng lần khác đến chơi, cô bận ngay chiếc áo với dòng slogan còn sốc hơn: “Bỗng dưng muốn ấy…”. Cứ mỗi lần đến, cô lại “gắn” trên ngực áo một câu dữ dội khiến ba mẹ người yêu tưởng mình hoa mắt. Chắc chắn ông bà này phải chạy dài, vừa chay vừa vái “cô con dâu tương lai” kia đến nhà khác làm dâu, đừng bén mảng tới nhà bà, kẻo con trai bà chết sớm.

Những slogan được giới trẻ yêu thích

Không cần bình luận gì thêm, bạn đã thấy được sự thác loạn của tuổi trẻ ở đây bây giờ lên đến “cao trào” nào.

Kiểu mặc áo thun có những slogan trên ngực là chuyện thường thấy. Hầu hết là những hàng chữ rất dễ thương hoặc gây đôi chút tò mò với người xung quanh hoặc muốn bày tỏ một điều gì đó như mơ ước, ý thích của riêng mình. Ở VN cũng vậy, có những hàng chữ như “Phản đối đào đường”, “Tôi ghét kẹt xe”… Hoặc slogan có thể tạm chấp nhận được, mang tính hài hước như : “ăn chơi sợ gì mưa rơi, “bó tay con gà quay”, “đói như con sói”…

“Hàng độc” ở đâu ra?

Nhưng cũng có những dòng slogan với ngôn từ nhố nhăng như “Chán như con gián”, “Không bao giờ bán đứng bạn bè nếu… chưa được giá”, “Chúng ta rồi cũng sẽ già, sẽ lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân”. “Bầu ơi thương lấy bí cùng, mai sau có lúc nấu chung một nồi”, “không say không về”…

Qua những slogan ấy, các cô các cậu học trò còn muốn chứng tỏ “đẳng cấp” của mình trong giới ăn chơi. Vì thế cần phải có những slogan được coi là “hàng độc”, nhiều hàng chữ được các “tuổi teen” sáng tạo ra rồi các cửa hàng chuyên in áo thung tiếp sức sáng tác ra thêm những “phiên bản” mới, độc hơn, dữ dằn hơn. Đó chính là các người lớn khuyến khích cho trẻ em bước dần vào những trò chơi thác loạn mà không một cơ quan văn hóa nào thèm để mắt tới.

Vì thế sự phát triển của những trò chơi trẻ trung này thành trò thác loạn rất nhanh, chỉ trong vòng vài tháng gần đây là nó “biến thái” như vết dầu loang trên biển. Nếu không nhanh tay ngăn chặn, không hiểu đường phố và tuổi trẻ VN sẽ biến thành cái gì. Cái chợ cổ động cho những trò chơi trụy lạc!

Ngăn chặn “vết dầu loang”

Hãy nhìn vào thực tế, quanh các khu công nghiệp Đồng An, Sóng Thần (Bình Dương), khu chế xuất Linh Trung I, II (Thủ Đức, TP Sài Gòn), nhan nhản các bạn trẻ áo quần lòe loẹt với đủ loại xanh, đỏ, tím, vàng.

Nhiều cô cậu đi xe đời mới, dùng điện thoại xịn nhưng lại khoác chiếc áo với dòng chữ to tướng “Tui nghèo kệ tui” bởi “Nghèo không phải là cái tội mà là phong cách sống”. Đó là cách khoe của kiểu mới. Rồi giới học sinh, sinh viên cũng gây sốc với slogan: “Học đi đôi với hành, hành đi đôi với… tỏi”, “Yêu là việc nhỏ, học là việc lớn. Không làm được việc nhỏ, sao làm được việc lớn”, “Học. Học nữa. Học mãi. Đuổi… nghỉ”.

Một cửa hàng áo quần gần khu công nghiệp Đồng An treo đủ loại áo thun in nhan nhản slogan nhảm nhí với giá bán chỉ 30.000 – 50.000 đồng. Người bán hàng còn lôi trong túi ra một lô hàng với các hình ảnh sexy và nói:

“Mấy mẫu này bữa nay hút lắm, không có hàng lấy về bán luôn”.

Đấy là chưa kể những mẫu áo với những tấm hình và câu chữ “quái dị” hơn, chủ cửa hàng chỉ dành cho khách quen hoặc khách lạ với giá cắt cổ. Những của hàng ở Bình Dương hay Thủ Đức kiếm ăn được, tất nhiên những của hàng ở ngay TP Sài Gòn cũng nhanh chóng vào cuộc, rồi Hanoi, Hải Phòng cũng cứ thế “phát huy” thêm.

Tôi cho rằng đây là trách nhiệm của nhà trường, của gia đình và các tổ chức xã hội. Các cơ quan văn hóa VN cần phải phối hợp với các cơ quan khác, ngăn chặn ngay những cô cậu mang những slogan nhảm nhí này. Có thể nói đây là những hành động không khác gì “công súc tu sỉ’ như trước đây chúng ta có luật cấm và phạt những kẻ vi phạm. Không thể để cho một lớp trẻ thiếu văn hóa, thiếu ý thức tôn trọng cộng đồng cứ nhởn nhơ như thế mãi được. Đã phạt những ca sĩ “khoe của” trên sân khấu thì cũng nên phạt những kẻ bôi nhọ thành phố, làm bại hoại thuần phong mỹ tục. Sự thờ ơ của những người có trách nhiệm khiến người dân vô cùng ngạc nhiên.

Cô gái trẻ đang buồn muốn gì?

Đấy là tảng băng nổi, tảng băng chìm con nguy hại hơn nhiều. Mới đây, trênFaceboook, một cô gái rất trẻ nữ đang sống ở Hà Nội (theo thông tin trênfacebook) đã đăng dòng status với nội dung “đang rất buồn và muốn quan hệ tình dục” và cung cấp số điện thoại để những ai có nhu cầu liên hệ. Đáng tiếc hơn nữa là đây lại là sinh viên của một trường Cao đẳng và mới chỉ sinh năm 1993.

Cô gái trẻ tung hình trên Faceboook với những lời lẽ thô tục

Chỉ trong một thời gian ngắn, status này đã thực sự thu hút cộng đồng mạng với hàng trăm lượt chia sẻ. Ngoài ra, cô bạn này còn thản nhiên bình luận dòng status của mình với những lời lẽ hết sức thô tục, lại còn kể thêm cả các “chiến tích” mà mình đã đạt được từ khi đi học.

Hành động của cô gái này trên mạng xã hội khẳng định thêm về một lối sống quá sa đọa của không ít các cô cậu “tuổi teen” ở VN hiện nay.

Rùng mình kinh hãi vì thái độ “hồn nhiên” của hung thủ 16 tuổi

Đó là chuyện cô gái trẻ, chuyện của các cậu trai mới lớn còn nguy hiểm hơn, chưa đầy 16 tuổi đã hiếp dâm, giết người cướp của. Mới tuần trước đây thôi, vào đêm 11-8, một Lê Văn Luyện thứ 2 ở Thanh Hóa hiếp rồi giết dã man nữ sinh lớp 11. Kẻ giết người Lê Tuấn Anh tự nhận là “em” của Lê Văn Luyện.

Lê Tuấn Anh vẫn hồn nhiên khi khai nhận tội ác man rợ của mình

Nạn nhân, em Nguyễn Thị Bích Ngọc, sinh năm 1995 (hiện là học sinh lớp 11 T1 trường THPT Quảng Xương III) đã bị hung thủ giết, hiếp sau đó ném xác xuống sông thuộc địa phận xã Quảng Châu (huyện Quảng Xương- Thanh Hóa).

Khi bị bắt, hung thủ man rợ này còn “hồn nhiên” nói rằng “Cháu có họ hàng với anh Lê Văn Luyện nên cháu phải làm một điều gì đấy giống anh ấy”.[1]

Điều đáng sợ ở đây, không chỉ là tội ác của lứa tuổi 16 mà chính lá thái độ “hồn nhiên” của cậu học trò ấy. Câu trả lời kiểu “vì tôi có họ hàng với anh Luyện” nên cũng hành động như Luyện đã làm rùng mình những người sắt đá nhất. Nhưng đó cũng là câu trả lời “thật nhất” của hung thủ. Những tội phạm vị thành niên, tội phạm mới lớn đã từng đọc, từng nghe, từng xem đâu đó những hành vi tàn độc ở một thời điểm nào đó. Nguy hại hơn nữa, từ thời Lê Văn Luyện được một số giới trẻ VN xem như “người hùng” và làm thơ, viết nhạc ca ngợi tên sát nhân này!!!

Trở về với đời sống thời kỳ bán khai, hồng hoang nào đó

Tờ Dân Trí đã viết: “Liên tiếp những tội ác man rợ khiến người ta có thể ngỡ ngàng như thể xã hội đã bị đưa về với thời kỳ bán khai, hồng hoang nào đó. Luật pháp xã hội dường như không còn tác dụng răn đe khi hết xử những vụ giết người man rợ này lại xuất hiện trọng án khác.”

Điều này cho thấy, điều nguy hiểm cho xã hội không chỉ ở những kẻ thủ ác mà chính là một hệ thống truyền thông “hồn nhiên” vô tình tiếp tay cho tội ác lan tràn.

Một nhà văn đã nói: càng “hồn nhiên” với tội ác – dưới bất kỳ hình thức nào – là càng góp sức mở đường cho tội ác tràn lan.

Theo luồng ý kiến này, độc giả Minh Thành cho rằng: “Kể từ sau vụ Lê Văn Luyện, ngày càng xuất hiện nhiều tên tội phạm tuổi teen. Nhất là tội phạm đặc biệt nguy hiểm như cướp của, giết người, hiếp dâm. Bọn chúng lập băng nhóm và tự xưng là “đàn em” Lê Văn Luyện để gây tội ác khắp nơi”.

Môi trường sống không cải thiện thì còn nhiều đứa trẻ phát triển tâm lý cực đoan chán đời và sẵn sàng thực hiện tội ác”.

Môi trường sống đó ở xã hội VN phải cải thiện như thế nào là một dấu hỏi lớn. Khi đồng tiền và thú vui hưởng thụ là lẽ sống của một số rất lớn “đàn anh, đàn chị” và kể cả “các chú, các bác” thì “đàn em, đàn cháu” bất chấp chuyện gì cũng có thể làm được cho bằng các anh các chị là điều dễ hiểu.

Có đúng là bề trong xã hội đang trở về với cuộc sống thuở hồng hoang như tờ báo Dân Trí đã mô tả? Quả là sự tụt xuống đáy dốc thê thảm.

Lời kể chuyện của một cô giáo

Một cô giáo trẻ đang dạy trung học tại Hà Nội đã viết qua e mail cho một tờ báo kể lại những chuyện mắt thấy tai nghe của cô về “sự yêu đương” của học sinh lớp 6, lớp 7 ngay trong chính lớp cô dạy, khiến chúng ta lại phải giật mình lần nữa trước lối sống buông thả của không ít teen thành phố bây giờ. Xin trích nguyên văn những gì cô giáo đã kể lại:

“…Tôi đọc đựơc những lời hẹn hò tình tứ, những câu yêu thưng rất “người lớn” trong lá thư của hai cô cậu học trò nhí của mình. Đọc thư, tôi thật sự bàng hoàng.

Bạn có tưởng tượng được không khi mà ở tuổi đó các em viết thư cho nhau với những lời lẽ mà sau khi đọc chúng ta phải giật mình. Tôi xin trích nguyên văn một đoạn như thế này: “Chồng iu quý của em! Tối qua, chồng hok đến gặp em như đã hẹn, có fải chồng đi “chơi” với con khác hok? Em bắt đền chồng, tối thứ 7 tuần này chồng fải đền cho em nhìu hơn đấy nhé! Mà lần này hok ra bụi chuối hôm nọ nữa đâu, ở đó bẩn lắm lại nhìu muỗi nữa. Chồng cố chơi lấy con lô để cuối tuần hai vợ chồng mình đi nhà nghỉ cho nó máu nhé! Vợ chồng cái Thương nó toàn đi nhà nghỉ mà chồng…”

Một lá thư khác thì có nội dung thế này: “Chồng” à! tí nữa em ra nhà vệ sinh trc rùi 5′sau “chồng” ra sau nhé, chúng mình sẽ làm “kiểu đứng” như trong phim hôm nọ em xem, em sẽ dạy “chồng” kiểu đó, hay lắm!…”

Hành động “thực tế” ngay tại trường

Cô giáo kể tiếp: “Tại lớp 6A, đang trong giờ học, cả lớp say sưa nghe giảng và sôi nổi học tập thì một em nữ học sinh xin phép tôi ra ngoài đi vệ sinh. Lẽ tất nhiên tôi cho phép em ra ngoài và không quên dặn dò: “Em hãy quay lại lớp ngay nhé”. Nhưng chưa đầy 3 phút sau thì một học sinh nam tiếp tục xin phép ra ngoài và cũng là ra nhà vệ sinh.

Và rồi 5 phút, 10 phút tôi không thấy hai học sinh đó quay về lớp, tôi bắt đầu sinh nghi và trong khi học sinh làm bài tập, tôi bước vội ra nhà vệ sinh để kiểm tra tình hình, thì …tôi giật bắn người. Hai học sinh của tôi đang hôn nhau và làm những việc vượt quá lứa tuổi học trò của các em. Tôi chững lại, rồi như chợt nhận ra tôi đang đứng nhìn, hai học sinh vội cúi mặt.

Băn khoăn, tôi tìm gặp, trò chuyện với các chị lao công thì được hay rằng, khi dọn vệ sinh họ thường lượm được rất nhiều vỏ bao cao su nhét trong bồn toa let.

Chồng – vợ là những câu xưng hô mà đến như tôi, một người đã có chồng mỗi khi gọi: chồng ơi cũng thấy một chút ngượng ngùng, vậy mà cách xưng hô chồng vợ dường như lại đang trở thành mốt của không ít cô cậu tuổi teen ngày nay.

Bạn có thể nghe thấy hoặc bắt gặp một cô nàng tóc vàng hoe, mặt búng ra sữa đi đường gọi một anh chàng đang vừa đi vừa đọc truyện tranh một câu rất ngọt tai như thế này: “Chồng ơi! chờ em với”.

Chúng ta không nên chỉ nên án những hành vi thiếu lành mạnh đó của các em mà đồng thời ta phi tìm hiểu được nguyên nhân sau xa, gốc gác của những hành vi ấy. Vậy ai, cái gì là nguyên nhân gây ra và tiếp tay cho những suy nghĩ và hành động như vậy ở lứa tuổi các em? Câu trả lời xin dành lại cho tất cả những ai là người lớn trong xã hội chúng ta.”

Ai trả lời cho cô giáo những điều này? Và trả lời rồi có làm thay đổi được gì cho xã hội sáng sủa hơn không? Câu hỏi còn bỏ ngỏ. Lại xin dành cho các nhà làm văn hóa, giáo dục của thế hệ này trả lời giùm.

Đến chuyện một cô giáo “cuồng dâm” đáng thương hay đáng giận?

Trên đây là chuyện của học trò. Ngay cả chuyện của cô giáo cũng có những mâu thuẫn oái oăm.

Nhắc đến chuyện cuồng yêu, bạo dâm hay những câu chuyện về cai nghiện tình dục, bác sĩ Tô Thanh Phương – Trưởng khoa 6 (Bệnh viện Tâm thần Trung Ương 1) nhớ ngay đến trường hợp bệnh nhân N.T.T sinh năm 1982. Được biết, người phụ nữ tên T – nạn nhân của chứng cuồng yêu này đã được gia đình cho nhập bệnh viện Tâm thần hôm 13-7 vừa qua.

Khi mới được đưa vào BV, T. luôn trong tình trạng mệt lả, mất sức, bị rối loạn tâm thần. Cô luôn buồn chán, khóc lóc, lúc lại hoang tưởng vì bị quan hệ tình dục quá nhiều lần chỉ trong 1 đêm.

Cô T. sinh ra ở Mộc Châu (Sơn La), cô có bằng Đại học Sư phạm, dạy tại một ngôi trường trong tỉnh. T. xinh đẹp, nhưng lấy chồng 2 năm thì ly dị. Cô ra Hà Nội, tìm được công việc là giáo viên hợp đồng dạy học cho một Trung tâm giáo dục thường xuyên và cũng được nhiều thanh niên theo đuổi. Nhưng cô vẫn treo cáo giá ngọc không để y đến ai.

Cho tới khi T gặp D – một thanh niên trí thức người Hà Nội. Thấy D hiền lành, nói năng khiêm nhường và cũng có một công việc ổn định nên T cũng thầm mến D từ khi nào không biết. Nhiều lần ở bên nhau, D cũng đòi T cho “quan hệ” nhưng T vẫn quyết giữ gìn.

Khi cái giá ngọc rơi xuống

Cho tới một ngày không hiểu sao T lại dễ dãi đồng ý đi vào nhà nghỉ (khách sạn) với D. Vừa vào đến phòng, D đã khóa trái cửa lại. Mặc T chống cự, D liên tiếp quan hệ với T hùng hục suốt đêm mà chẳng có lấy một phút nghỉ ngơi.

Ngoài chuyện bắt “yêu” suốt đêm, D thản nhiên bắt T quan hệ tình dục ở đủ các tư thế. Cứ thế, suốt 1 đêm ròng bị yêu thô bạo, T mệt mỏi và sợ hãi đến loạn thần.

Cô giáo T. loạn thần đang nằm trong bệnh viện vì bị “hành” suốt đêm, nhưng lại vẫn muốn gặp người đàn ông ấy

Bác sĩ Tô Thanh Phương – người đang trực tiếp điều trị cho T cho biết: “Ngày đầu vào BV, T mệt mỏi, hay khóc lóc và buồn chán. T tâm sự rằng vừa sợ cậu bạn trai quan hệ thô bạo suốt đêm kia nhưng lại vừa thích được yêu như thế và cũng thích gặp lại người đàn ông ấy”.

Luồng gió độc từ đời sống ngoài xã hội

Vừa sợ hãi lại vừa mong gặp lại người đàn ông “cuồng bạo” đó chính lá cái mâu thuẫn lớn nhất và là một bi kịch trong con người cô giáo. Nó mở toang cái cánh cửa thật sự của những ẩn ức, dồn nén, thèm khát của con người “treo cao giá ngọc”, sống “khép kín” nhưng làn gió độc từ ngoài cuôc đời thật, hàng ngày vẫn đè nặng lên tâm trí cô. Cái “giá ngọc” đã rơi xuống vỡ toang. Không ai có thể biết được trong những lúc cô đơn, cô giáo đã làm những gì, đã chui vào những trang web nào, đã xem những phim gì, đã học được những gì qua những trang sách báo nhan nhản những chuyện tình, những hình ảnh gợi cảm của những cuộc thi hoa khôi hoa hậu, thi hát xướng, nhảy nhót tưng bừng trên màn ảnh… Tất cả những thứ đó đã âm ỷ cháy trong tâm tưởng cô giáo như thùng thuốc súng chỉ chờ một ngòi nổ. Và cái ngòi nổ ấy đã đến. Nhưng nếu nó đến từ từ như những “cuộc nổi loạn” khác có lẽ cô giáo không bị loạn tâm thần như bây giờ, Song lúc này chính là lúc cô giáo sống thật nhất với mình.

Không biết cô T đáng thương hay đáng giận? Tùy bạn đọc phán xét.

Văn Quang, Viết từ Sài Gòn, ngày 17.8.2012


[1] Vụ Lê Văn Luyện: giữ mức 18 năm tù. 

Cảnh sát được huy động vào phòng xử rất đông để bảo vệ Luyện trước khả năng áp sát của người nhà nạn nhân.

Di ảnh của các nạn nhân đã được đem đến tòa từ rất sớm.

Hai bác của Luyện ngồi tại phòng xử án trong tiếng chửi rủa, bức xúc của gia đình bị hại. Vì cháu, vợ chồng bà Lược lâm vòng lao lý. Họ im lặng, không nói câu nào.

Luyện vẫn trắng trẻo nhưng gầy đi nhiều so với lần xuất hiện ở phiên xử sơ thẩm. Bị cáo lặng lẽ, cắn chặt 2 hàm răng vào nhau trước những lời chửi bới của gia đình bị hại.
Cảnh sát rất vất vả để đưa được Luyện ra vị trí trước vành móng ngựa.

Luyện gầy hơn so với phiên sơ thẩm.

Lê Văn Luyện khai, ngồi quán nước mía, trước cửa tiệm vàng Ngọc Bích quan sát, rồi sau đó đi lang thang ở phố Sàn, Luyện không làm gì mà sau đó, gặp người quen tên là Văn, đi nhờ xe một đoạn, xuống xe ngồi ở một góc phố đợi đêm xuống.

Luyện kể lại rành mạch chuyện leo rào, vào nhà chủ tiệm vàng, cầm đèn soi toàn bộ nhà nạn nhân từ tầng 1 lên tầng 3. Sau đó, hung thủ lên tầng 3 nằm ngủ. Khi nằm trong phòng thờ, bị cáo thấy có người đàn ông đi lên nên chạy vào nhà vệ sinh tầng 3 để nấp sau cánh cửa.

Sau đó, chủ tiệm vàng đi vào phòng cạnh phòng vệ sinh. Bị cáo đi ra, vào nơi để ba lô và túi, đôi dép ở đó. Bị cáo lấy dao, nấp bên tường. Ông chủ tiệm vàng đi ra, bị cáo đâm liên tiếp vào sườn. Bị cáo đâm, chủ tiệm hô cướp.Vợ ông cũng hô ‘cướp, cướp con ơi’ rồi chạy lên tầng ôm bị cáo.

“Trong lúc giằng dao, bị cáo và vợ ngã xuống. Ông chủ cầm được dao, đâm nhầm vào chân vợ. Người vợ kêu lên, bị cáo đạp ông chủ ngã ra…”

Kể đến đây, Luyện tự dưng im lặng, chủ tọa phải lên tiếng yêu cầu bị cáo tiếp tục.

“Bà vợ bóp cổ bị cáo, bị cáo lấy tay bóp vào mắt, đẩy ra ngoài, nhặt phớ, chém một nhát vào người, cứa cổ. Bị cáo lại xách dao đi xuống thấy ông chủ ngồi, bị cáo chém một nhát vào cổ. Bị cáo đi xuống thấy cháu bé đang gọi điện, bị cáo chém 1 nhát vào tay. Bị cáo vào trong, thấy tiếng khóc, bị cáo dỗ bảo ngủ đi, bé thôi khóc nhưng khi quay ra được vài bước chân thì cháu bé lại khóc, bị cáo quay vào, cứa cổ. Thấy chiếc điện thoại, bị cáo lấy đút vào túi quần”.

Sau khi ra tay sát hại cả nhà nạn nhân, Luyện khai lên tầng 3, đút dao vào balô rồi đi xuống tầng 1, cắt keo ở kính ra để lấy vàng. Sau đó, hung thủ ra ngoài bếp, để balô ở bàn ăn, lấy giấy quấn tay, lấy sim của mình lắp vào điện thoại của ông chủ tiệm vàng để gọi cho Trương Thanh Hồng đến đón.

Trong khi chờ Hồng, Lê Văn Luyện lại quay vào lấy tiếp vàng rồi trèo ra ngoài.

Được Hồng chở về nhà, Luyện vào nhà, lên tầng, cất ba lô sau đó đi tắm, lấy bát con đổ vàng trong túi ra. Tắm xong, Luyện lại nhờ Hồng chở ra trạm xá khâu vết thương. Hôm sau bị cáo về nhà cất vàng để ở tủ, đút một ít vào túi quần, xuống nhà xin tiền mẹ để đi xe rồi nhờ Hồng đưa lên Vôi, đưa cho Hồng 2 sợi dây chuyền, giấy cầm xe dặn Hồng bán vàng chuộc xe.

“Bị cáo bắt xe lên Lạng Sơn lên nhà chú Lê Thanh Nghi, ở đó đến ngày 28. Hôm sau, bố bị cáo và bác Hợp đi xe máy lên và hỏi về tội cướp tiệm vàng, bị cáo nhận là có một mình bị cáo”.

“Sau khi ăn trưa, mọi người về. Bị cáo ở đó, chú Nghi và một người bạn đưa bị cáo sang Trung Quốc. Sau đó 3 ngày thì chú Nghi điện sang bảo về, vừa về tới đồn biên phòng thì bị bắt”.

Lê Văn Luyện vẫn khẳng định không có ai xúi giục và toàn bộ số vàng thu được ở nhà mình là số vàng cướp được ở tiệm Ngọc Bích.
Lê Văn Luyện tỏ ra đã quen với không khí và áp lực tại phòng xử án.



Di ảnh của những người bị hại.

Từ trái qua: các bị cáo Lê Văn Miên, Trương Thanh Hồng, Lê Văn Luyện.

Luyện tỏ ra mệt mỏi trong phiên tòa chiều.

Các bị cáo ngồi nghe tuyên án.


Diễn biến tội ác của Lê Văn Luyện

Bản án sơ thẩm của TAND tỉnh Bắc Giang nêu rõ, ngày 12/8/2011, Luyện mượn của anh Trương Văn Nhị chiếc xe máy trị giá 14.300.000 đồng đem đi cắm được 5.500.000 đồng ăn tiêu.

Do không có tiền ăn tiêu và chuộc xe, Luyện nảy sinh ý định cướp tiệm vàng Ngọc Bích của vợ chồng anh Trịnh Thành Ngọc, Đinh Thị Chín ở phố Sàn-xã Phương Sơn-huyện Lục Nam-tỉnh Bắc Giang. Luyện đã mua 1 chiếc ba lô, 1 con dao phớ, 1 con dao díp nhọn, 1 chiếc đèn pin làm công cụ gây án.

Khoảng 3 giờ ngày 24/8/2011, Luyện trèo lên cây trước cửa tiệm vàng lên mái tôn rồi bám vào các thanh sắt nằm ngang trèo lên ban công tầng 3, cậy cửa phía trước tầng 3 tiệm vàng Ngọc Bích đi vào trong nhà. Sau khi lục soát các phòng nhưng không lấy được tài sản, Luyện lên tầng 3 chờ gia đình anh Ngọc ngủ dậy sẽ giết từng người sau đó thực hiện cướp vàng.

Hậu quả làm anh Ngọc, chị Chín và cháu Thảo bị chết; cháu Bích bị tỷ lệ thương tích 74,6%. Luyện cướp của gia đình anh Ngọc số tài sản gồm: 59 dây vàng, 13 vòng tay vàng, 4 kiềng cổ vàng, 5 mặt đá, 8 dây chuyền vàng, 2 chiếc lắc vàng, 231 nhẫn vàng các loại và 1 chiếc điện thoại di động nhãn hiệu Nokia 3110C tổng trị giá 1.272.069.000 đồng. Sau khi vụ án hoàn tất tài liệu điều tra, cơ quan điều tra đã thu hồi toàn bộ số vàng trên trả lại cho gia đình bị hại.

Về phía Luyện, sau khi giết cả nhà anh Ngọc, cướp tài sản, đã gọi cho anh họ là Trương Thanh Hồng đi xe máy đến cổng trường cấp 3 Phương Sơn đón Luyện về nhà, đưa đến trạm y tế xã Thanh Lâm-huyện Lục Nam băng vết thương, đưa Luyện ra thị trấn Vôi-huyện Lạng Giang để trốn lên Lạng Sơn, được Luyện đưa cho 2 dây chuyền vàng nhờ bán.

Sau khi đưa em họ là Lê Văn Luyện đi trốn, Hồng về nhà nói với bố đẻ của Luyện việc Luyện đưa dây chuyền và sau đó, bố Luyện là Lê Văn Miên đã cất giấu số vàng của Luyện cướp được để tại nhà.

Vợ chồng Lê Thị Định, Lê Thành Nghi là cô chú Luyện ở Lạng Sơn biết rõ Luyện phạm tội nhưng cho Luyện ở tại nhà sau đó giúp Luyện trốn sang Trung Quốc nên phải chịu trách nhiệm về hành vi che giấu tội phạm.

Trương Văn Hợp, Dương Thị Lược biết rõ hành vi phạm tội của Luyện nhưng không trình báo với cơ quan có thẩm quyền nên phải chịu trách nhiệm về hành vi không tố giác tội phạm.

NHẬT MAI [Theo Infonet]
Còn Thác Loạn đến Thế Nào Nữa? Reviewed by Admin on 8/22/2012 Rating: 5 Văn Quang  - Đã có biết bao nhiêu chuyện quái gở xảy trong nhũng năm gần đây, báo hiệu một nền luân lý đạo đức xuống cấp trầm trọng, tưở...

Không có nhận xét nào: