Kính Hòa, RFA - 18.6.2013: Truyền thông nhà nước lại một lần nữa được huy động để chứng minh rằng việc luật sư Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực là không có thật.
Truyền thông nhà nước lại một lần nữa được huy động để chứng minh rằng việc luật sư Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực là không có thật.
Truyền thông nhà nước lại một lần nữa được huy động để chứng minh rằng việc luật sư Cù Huy Hà Vũ tuyệt thực là không có thật.
Nhân Dân đang hài lòng?
Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ đã tuyệt thực hơn ba tuần lễ nhằm phản đối thái độ và hành động ngược đãi của trại giam đối với ông. Nhiều người Việt trong nước và hải ngoại đã hưởng ứng, cùng tuyệt thực với ông để phản đối sự hà khắc của chế độ lao tù nói riêng và tự do nhân quyền cho Việt Nam nói chung.
Sau gần ba tuần im lặng, truyền thông nhà nước được huy động để tuyên truyền tới dân chúng Việt Nam rằng không hề có chuyện ông Hà Vũ tuyệt thực, và rằng ông được đối xử rất tốt. Đỉnh điểm của chiến dịch này là đoạn phim của kênh truyền hình an ninh, với các cảnh quay từ xa và sau lưng ông Hà Vũ để chứng minh rằng ông nhanh nhẹn, béo tốt, và thậm chí là “khỏe hơn người bình thường”.
Chiến dịch này làm nhớ lại chiến dịch tấn công nhóm 72 nhân sĩ trí thức ký kiến nghị sửa đổi Hiến Pháp theo lời kêu gọi của chính đảng cộng sản Việt Nam. Lần đó, cũng sau một thời gian im lặng, truyền thông nhà nước đã phỏng vấn nhiều quan chức địa phương để chứng minh rằng “Nhân Dân”đang rất hài lòng về Hiến pháp hiện tại.
Sau khi xem đoạn phim của truyền hình an ninh, bà Nguyễn Thị Dương Hà, vợ ông Cù Huy Hà Vũ, đã một lần nữa gửi đơn kêu cứu tới các cấp thẩm quyền cao nhất của nước Cộng Hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam về tình trạng sa sút sức khỏe của tiến sĩ Vũ. Sau buổi thăm chồng gần đây, trong thời gian ông Hà Vũ tuyệt thực, bà cho biết như sau trong lần phỏng vấn dành cho đài chúng tôi:
“Nói thật tôi rất là đau xót nhưng tôi kiên quyết không làm cho anh ấy suy sụp. Khi ra về, khi ôm anh tôi thấy anh ấy rất đau, anh mới nói với tôi rằng vừa rồi do anh ấy rất mệt nên khi bê chậu nước sôi thế nào ấy đã bị bỏng nặng, tôi không cầm được nước mắt.”
Cũng như chiến dịch đối phó với kiến nghị 72 cách đây không lâu, chiến dịch phản công Cù Huy Hà Vũ lần này cũng được dấy lên một cách bất ngờ và rầm rộ. Đùng một cái đại đa số dân chúng Việt Nam, vốn được tiếp cận thoải mái với truyền hình và truyền thanh nhà nước, nhận ra rằng có một thế lực thù địch đang dựng chuyện nói xấu chế độ hiện hành. Nhưng câu chuyện “đùng một cái” này thể hiện một sự hành xử mới của bộ phận thông tin-truyền thông-tuyên giáo của đảng cộng sản. Đó là phải lộ diện để phản bác những thông tin lề trái được chuyển tải bằng công cụ công nghệ thông tin của blog, facebook… mà mạng lưới kiểm duyệt của đảng không làm sao ngăn chận đựơc. Trước đây, những câu chuyện như câu chuỵên của tiến sĩ Hà Vũ, hay của kiến nghị 72…đều nằm trong im lặng xa cách đại đa số dân chúng. Sức mạnh của công nghệ thông tin dù chưa tiếp cận với đa số người Việt Nam, nhưng cũng đã làm cho truyền thông của đảng không còn một mình một chợ nữa.
Gần đây, khi nhà văn Trần Mạnh Hảo phát biểu với chúng tôi về sự kiểm duyệt tác phẩm Trại súc vật ở Việt Nam, ông nói rằng đảng cộng sản đang vỡ trận trên mặt trận tuyên truyền. Lần này, các đoạn phim mà đài truyền hình an ninh trình bày về tiến sĩ Vũ đã được giới công dân mạng phân tích cặn kẽ. Không hề có một cảnh quay chính diện, và quan trọng nhất là không có một phát biểu nào của ông Vũ được ghi nhận để chứng minh cho cái mà truyền thông nhà nước muốn chứng minh, rằng thì là ông Vũ không tuyệt thực. Thiết tưởng, nếu ông Vũ không tuyệt thực, không có gì quá khó để đảng cộng sản Việt nam chứng minh. Chỉ cần họ mở cửa trại giam để mọi người vào chứng kiến.
Nghệ sĩ nhân dân Kim Chi, trong một chuyến đi thực tế thăm một số trại tù từ bắc vào nam, với một đoàn nghệ sĩ sân khấu, đã tìm cách tìm hiểu sự thật về tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ khi bà đến trại số 5 ở Thanh Hóa. Nhưng bà bị từ chối. Bà trả lời Mặc Lâm của đài Á châu tự do như sau:
“Tôi biết là có Cù Huy Hà Vũ ở đây, tôi rất mến Hà Vũ, và cũng muốn gặp riêng Hà Vũ, nhưng các anh em quản lý trại giam trả lời đây là một phạm nhân mà không ai được phép thăm.”
Tại sao?
Ai từng sống bên cạnh những chiếc loa phường, hoặc các cột báo Nhân dân đều sẽ thấy cái cách tuyên truyền của đảng cộng sản rất đơn giản. Họ đưa ra vấn đề phân biệt trắng đen rõ ràng, trắng là ta còn đen là địch. Và cứ thế lập đi lặp lại, không khác quan điểm của ông trùm truyền thông Goebel của chế độ quốc xã Đức cách nay hơn nửa thế kỷ là mấy. Đó là cứ lập đi lập lại, rồi người ta sẽ tin. Vâng người ta đã tin và cũng có thể là còn đang tin, vì đã không có một thông tin ngược chiều nào khác. Nhưng mồ ma nước Đức quốc xã đã xa thời đại Internet lắm rồi, và kể cả kẻ thù tuơng đồng với nó là chế độ Soviet cũng không còn nữa. Sức mạnh công nghệ thông tin đã làm cho các tin tức không còn bị che dấu, các quan điểm khác biệt được lưu truyền không thể giấu diếm. Thông tin-truyền thông-tuyên giáo của đảng cộng sản, dù đã huy động được đến 900 dư luận viên chỉ riêng ở Hà Nội, đã phải “đùng một cái” mà phản ứng.
Như để khép lại chiến dịch truyền thông vừa qua, ông Bộ trưởng Bộ Thông tin truyền thông Nguyễn Bắc Sơn đã phát biểu với báo chí trong nước rằng: “Truyền hình quốc gia là chính thống rồi. Thông tin đó được truyền hình đưa một cách rất cụ thể, từ thông tin rất chính thống như thế mình có thể bình luận để làm cho người dân người ta hiểu thêm nữa.”
Với hàng ngàn dư luận viên, 700 tờ báo, hàng chục trang báo điện tử, Bộ thông tin truyền thông vẫn không chấp nhận một sân chơi sòng phẳng mà lại muốn giành thế thượng phong chính thống. Bộ thông tin truyền thông có nghĩ rằng những lúc giật nãy mình đùng một cái như vừa qua sẽ ngày càng nhiều hơn chăng?
Ai từng sống bên cạnh những chiếc loa phường, hoặc các cột báo Nhân dân đều sẽ thấy cái cách tuyên truyền của đảng cộng sản rất đơn giản. Họ đưa ra vấn đề phân biệt trắng đen rõ ràng, trắng là ta còn đen là địch. Và cứ thế lập đi lặp lại, không khác quan điểm của ông trùm truyền thông Goebel của chế độ quốc xã Đức cách nay hơn nửa thế kỷ là mấy. Đó là cứ lập đi lập lại, rồi người ta sẽ tin. Vâng người ta đã tin và cũng có thể là còn đang tin, vì đã không có một thông tin ngược chiều nào khác. Nhưng mồ ma nước Đức quốc xã đã xa thời đại Internet lắm rồi, và kể cả kẻ thù tuơng đồng với nó là chế độ Soviet cũng không còn nữa. Sức mạnh công nghệ thông tin đã làm cho các tin tức không còn bị che dấu, các quan điểm khác biệt được lưu truyền không thể giấu diếm. Thông tin-truyền thông-tuyên giáo của đảng cộng sản, dù đã huy động được đến 900 dư luận viên chỉ riêng ở Hà Nội, đã phải “đùng một cái” mà phản ứng.
Như để khép lại chiến dịch truyền thông vừa qua, ông Bộ trưởng Bộ Thông tin truyền thông Nguyễn Bắc Sơn đã phát biểu với báo chí trong nước rằng: “Truyền hình quốc gia là chính thống rồi. Thông tin đó được truyền hình đưa một cách rất cụ thể, từ thông tin rất chính thống như thế mình có thể bình luận để làm cho người dân người ta hiểu thêm nữa.”
Với hàng ngàn dư luận viên, 700 tờ báo, hàng chục trang báo điện tử, Bộ thông tin truyền thông vẫn không chấp nhận một sân chơi sòng phẳng mà lại muốn giành thế thượng phong chính thống. Bộ thông tin truyền thông có nghĩ rằng những lúc giật nãy mình đùng một cái như vừa qua sẽ ngày càng nhiều hơn chăng?
Không có nhận xét nào: