Những ngày qua, dư luận xôn xao, lên tiếng, bình luận … thậm chí phẫn nộ cho cái dự án tượng đài nghìn tỷ. Lên tiếng cũng đúng thôi bởi lẽ giữa một đất nước mà còn quá nhiều người nghèo thì phải nói với những công trình bất cập như vậy.
Thật ra, chuyện ghi công một con người, một vị lãnh đạo cũng đúng thôi nhưng xét cho cùng thì vị đó có xứng với những gì người ta dành cho hay không và tâm tư của mọi người dành cho người đó như thế nào mới là quan trọng. Có khi, không khéo tượng mà người ta dựng lên đó lại không phải là người đáng để người ta tôn kính thật để rồi gây nhiều tranh cãi, gây nhiều phản ứng trái chiều.
Đứng trước chuyện tượng đài, xem ra có nhiều phản ứng hay nói cách khác là dị ứng. Nhưng nếu nhìn lại bản thân mình, đang khi mình phản ứng chuyện xây tượng thì trong cung cách sống của mình, mình cố tình dựng tượng mình lên để cho bao nhiêu người sống chung quanh phải khổ.
Có khi là người chồng trong gia đình. Ông không đòi vợ con xây tượng nhưng lối sống gia trưởng đã làm cho vợ con và gia đình phải khổ.
Một gia đình kia, người vợ hơn ba mươi năm sống trong cảnh người chồng quá độc đoán, bà khóc hết nước mắt vì chồng. Những tháng ngày còn lại trong đời sống hôn nhân cũng chỉ là nước mắt và khổ đau. Một bức tượng quá lớn trong gia đình đó đến độ vợ và con phải sợ.
Hay có khi trong một cộng đoàn tu nào đó cũng vậy. Có những vị lãnh đạo của cộng đoàn, sau những năm phục vụ, lẽ ra thanh thản ra đi để nhường chỗ cho người chị em khác lên lãnh đạo cộng đoàn nhưng rồi không như nhiều người mong muốn. Chị phụ trách tuy đã xuống rồi đó nhưng rồi nhìn cung cách sống của chị nhiều người nhận ra rằng chị đang muốn xây một bức tượng lớn cho nhiều người cung kính. Dù không nói hay có thể biện minh bằng những lời lẽ xem ra khôn khéo theo kiểu thế gian nhưng ai ai cũng thấy được rằng chị muốn níu kéo điều gì đó mà lẽ ra phải nên nhường lại cho người kế vị.
Thế đó ! Trong đời thường, đâu đó hay ngay trong bản thân ta, ta cũng muốn khẳng định bản thân mình cho người khác nhưng có khi lại là điều sai lầm. Chuyện quan trọng là nhân cách, cung cách sống của ta như thế nào trong lòng người khác khi ta ở cái tuổi về chiều, ở cái tuổi nghỉ ngơi.
Có người dường như nuối tiếc với những gì mình đang có nhưng rồi đến lúc phải chuyển giao ta nên chuyển giao sao cho đẹp để người tiếp nối có thể tiếp tục xây dựng những gì mà ta đã làm. Nếu như chuyển giao đẹp và sống đúng nhân cách của mình thì khi đó chắc chắn trong lòng người khác ta có một chỗ đứng hay một có một sự trân trọng nào đó mà người khác dành cho ta.
Có khi ta cố gắng xây tượng ta trong lòng người khác nhưng có khi lại là phản ứng ngược. Cần tấm lòng chứ không cần những cục xi măng sắt thép để làm gì.
Cuộc đời như vòng xoay, chẳng ai có thể tồn tại mãi. Ai cũng phải ra đi và khép lại những năm tháng sống ở chốn dương gian. Chuyện quan trọng là ta sống như thế nào, tấm lòng ta như thế nào với anh chị em đồng loại.
Có khi bức tượng được xây lên thật hoành tráng nhưng đàng sau bức tượng đó là nhiều lời ai oán. Cần lắm những tấm lòng với anh chị em đồng loại chứ không phải là những bức tượng gạch cát đá xi măng.
Không có nhận xét nào: