Dân làng phẹt phần II - Thanh Niên Công Giáo

728x90 AdSpace

Trending
7 tháng 3, 2012

Dân làng phẹt phần II

Trương Đình Toe (tặng ông Đoàn Văn Vươn) - "đọc lại dân làng phẹt phần I." 
Lại kể tiếp việc dân làng Phẹt ngồi chờ kết quả đàm phán giữa ông Mô với công an về việc hai thiếu niên bị bắt, bỗng nghe nói làng mình bị vu cáo tội chống lại Đảng và nhà nước, mấy trăm con người tức thì đứng dậy cả một lượt, bắt đầu huyên láo:


- Phải thả con cháu chúng tao ra!

- Công lý ở đâu?

- Đả đảo!

- Nhưng mà đả đảo ai hở bà?

Ầm ầm như vỡ chợ, chỉ thấy kẻ nói mà không có người nghe. Mấy mụ đàn bà nổi tiếng là đanh đá thường ngày vẫn cãi chửi nhau lộn bậy, hôm nay “có đất để dụng võ”. Hai anh công an thấy nguy, liền cắp cặp ra cửa. Anh sĩ quan lên tiếng:

- Xin bà con hãy bình tĩnh cho chúng tôi thưa chuyện.

- Nói đi. Không lọt tai ta sẽ thử gươm! – Thằng nhãi con lắp bắp bị mẹ nó cho ngay một cái bợp tai.

- Trật tự! – Dân làng bảo nhau.

Anh công an nói:

- Hiện nay có án mạng chết người. Nhiệm vụ của chúng tôi là làm sáng tỏ sự việc. Nếu các em không có lỗi thì một giờ chúng tôi cũng không có quyền giữ. Và bây giờ chúng tôi phải về tỉnh để điều tra thêm. Xin tạm biệt bà con. – Nói rồi các nhà chức trách định rẽ đám đông để rút lui.

- Không cho chúng nó thoát! – Đám đông lại ồn ào.

Mấy bà con gái hăng máu xông vào đẩy hai anh công an ngã ngồi phệt xuống. Người đứng vòng trong vòng ngoài chật ních, hô hán:

- Thả con cháu chúng tao ra thì chúng tao tha.

- Chúng mày có giỏi bắn chết hết chúng bố đi!

- Chúng mày quen đánh người. Đánh chết rồi lại đổ cho làng ông. Ông ngày trước cũng bị chúng mày đánh. Có đến chết cũng không hết căm thù… – Người này văng tục không thiếu một từ gì. Mọi người trông ra thì là anh Võ.

Anh Võ chạc hai nhăm tuổi, mặt mày cổ quái dữ tợn, nhưng thật ra anh hiền lành, ít nói, sức trói gà không nổi. Mọi người vẫn cười gọi là anh Võ Dát. Thế mà hôm nay chửi hăng thế. Cậy đông người chăng?
****
Đây nói đến chuyện anh Võ. Nguyên trước đó chú Văn hàng xóm mất chiết xe đạp, liền đi báo công an. Các chiến sĩ công an nghi anh Võ ăn cắp mới điệu lên huyện. Lúc đầu anh còn chối, sau bị đánh nhiều quá, đành phải thú nhận. Nhưng khi được hỏi xe đạp để đâu thì anh lại dại, cứ nói dối quanh, thế là lại bị đánh tiếp. Anh bị giam cầm, hành hạ trên đồn công an huyện ba ngày thì tình cờ chúa Văn tìm được xe đạp. Xe bị thằng ôn con làng bên ăn cắp. Thế là anh Võ may mắn được tha bổng, về nhà ốm sáu tháng. Dân làng lại có chuyện để bàn.

Ba người đàn ông ngồi quán bác Bường, hút thuốc lào nhả khói um ti, bàn về đề tài anh Võ:

- Ở bên Mỹ mà bị đánh oan thế thì được thưởng nhiều tiền lắm.

- Ở Mỹ công an nó có đánh người thế đâu mà được thưởng.

- Bên Mỹ người ta không gọi là công an, mà gọi là cảnh sát.

- Ừ thì nó cũng chỉ khác nhau ở cái danh từ.

- Các ông biết mẹ gì mà khoẻ nói. Ra đến ngã tư Vọng thì lạc, thế mà còn kể những chuyện ở tận bên nước Mỹ. Chỉ được cái ếch ngồi đáy giếng.

- Khổ thân Võ Dát. Nhưng mà thực ra công an cũng phải đánh thế thì trộm cướp nó mới thú tội.

- Tât nhiên. Đánh thế thì không ăn cướp cũng phải nhận tội. Ngày xưa anh hùng như Võ Tòng của nước Tầu, một mình đả hổ trên núi Cảnh Dương, thế mà lúc ở nhà thằng Trương Đô Giám nó vu cho ăn cắp, trói gô cổ lại, đánh cho phải nhận. Võ Dát làng mình làm gì địch nổi Võ Tòng của Tầu mà chả nhận là ăn cắp.

- Chỉ có mấy ông du kích làng mình ngày xưa là gan. Tây nó tra tấn đến chết cũng không chịu khai!

- Ông có trông thấy không mà kể?

- Thì người ta vẫn nói thế.

- Nói khoác.

- Thì cái chuyện Võ Tòng của ông cũng là khoác.

- Tao mà bị bắt thì tao cứ khai thốc khai tháo ra, không có cũng khai, chẳng dại gì để cho nó đánh.

Đương chuyện trò râm ran, bỗng có tiếng đàn bà cất lên lanh lảnh:

- Cái ông phải gió kia có về ngay không? Nhà bao nhiêu việc bỏ đấy, ra đây mà mua chuyện.

- Có im cái mồm đi không? – Anh chàng được gọi là Phải Gió bực bội – Làm gì mà ầm cả làng nước lên thế? Ông thì…

Hai anh còn lại thích trí cười ha hả:

- Ông thì làm gì? Tối về nó lại không cho làm gì thì chết!

- Tuổi lợn mà lại đi lấy vợ cầm tinh con mãnh hổ!

- Mà cái loại mãnh hổ này nó kinh lắm, ông ạ. Đến Võ Tòng cũng chịu chết chứ chưa nói là người thường!

Song việc ấy xảy ra đã mấy năm về trước..
*****
Hôm nay anh Võ Dát khác hẳn ngày thường, chửi bới om sòm. Vợ anh phát hoảng, nhưng không tài nào gàn được. Chị vốn là một người vợ hiền. Ngày anh được công an tha, ròng rã suốt sáu tháng trời, chị là người cơm cháo thuốc thang, nâng anh lên đặt anh xuống, vậy hơn ai hết, chị hiểu đâu là quyền hạn của những người thừa hành công vụ. Nhưng chị càng gàn, anh càng chửi tợn, Cuối cùng chị đành chịu, nhệu nhạo khóc:

- Chồng với chả con. Chả lẽ lại mang xi gắn cái mồm ấy lại.

Anh Võ chẳng cho những lời của vợ vào đâu, vẫn tiếp tục hung hăng:

- Quân khốn nạn. Chúng mày chỉ quen cái thói hà hiếp nhân dân. Ông có đến chết cũng không hết căm thù…

Dân làng cũng phụ hoạ theo anh. Nhưng chửi lắm mỏi mồm. Mà cũng không thể chơi cái trò trẻ con ấy mãi được. Ông Mô đã ra rồi, lại vào một lần nữa làm phát ngôn viên cho làng Phẹt. Ông bảo các chiến sĩ công an nhân dân vũ trang:

- Các anh hãy điện về tỉnh bảo thả con cháu chúng tôi ra. Chúng nó về đến đây, chúng tôi tha các anh ngay lập tức. Nhược bằng chúng nó còn bị giam cầm giờ phút nào thì chúng tôi có chết cũng không để các anh đi được.

- Chúng tôi không có quyền hạn như thế. – Anh công an trả lời.

- Ai có quyền hạn, chúng tôi không cần biết. – Ông Mô kết luận và quay gót.

Ông chủ tịch xã bấy giờ để mặc hai quan tỉnh, lách qua đám đông, biến mất. Hai nhà chức trách cứ mỗi lần đi ra lại bị đẩy vào. Đến gần trưa, anh sĩ quan ra bảo:

- Xin bà con cho tôi đi giải.

- Đi giải để chạy hả? – Có người quát.

- Sao không đái mẹ nó vào cặp tài liệu? Không làm gì bằng những thứ tài liệu đểu ấy! – Rồi bà con quyết không cho các nhà chức trách ra.

Xung quanh uỷ ban kẻ đứng người ngồi. Họ chia nhau đi ăn trưa, nhưng vòng vây vẫn siết chặt, “đến con ruồi cũng không lọt”! Cán bộ xã đưa vào cho các quan tỉnh hộp sữa và gói bánh ngọt. Dân chúng bàn nhau:

- Không cho chúng nó ăn uống gì cả.

- Uống lắm vào rồi lại đòi đi đái.

- Mặt to bằng cái thớt, béo múp đầu chạch thế kia, chứng tỏ ăn không của thiên hạ nhiều rồi. Bây giờ không phải ăn gì nữa! – Và nhất quyết không cho đưa đồ tiếp tế vào.

Hai nhà chức trách vừa đói, vừa khát, vừa sợ, mặt xanh rờn như hai tầu lá. Quá trưa sang chiều, anh sĩ quan bước ra nói:

- Thưa bà con. Chúng tôi đã điện về tỉnh. Các đồng chí trên tỉnh thông báo là các em đã được thả. Vậy xin bà con cho chúng tôi về.

Dân chúng không tin:

- Sao buổi sáng bảo là không có quyền?

- Con cháu chúng tôi chưa về đến đây thì các anh không được đi đâu cả.

- Đừng có mắc mưu chúng nó.

Anh công an đành phải phải quay vào. Và quả như dân làng dự đoán, mặt trời đã ngả non tây, song nào có thấy hai thiếu niên làng Phẹt được tha. Bà con càng căm tức, cử người gác đêm. Mụ đàn bà dặn dò bọn thanh niên:

- Biết ngay là chúng nó lập mưu kế lừa mình. Đã thế bọn mày làm mỗi thằng một cái gậy tre đực. Chúng nó chạy cứ đánh gẫy cẳng cho tao. Đêm hôm không biết ai vào mới ai đâu mà sợ.
Mọi việc đã sắp xếp đâu vào đấy. Người già con trẻ bắt đầu lục tục ra về. Những người đi đầu chưa được bao xa, bỗng có tiếng hô lớn:

- Dân làng ơi! Thằng Tuấn thằng Quang về kia rồi!

Mọi người ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại thì đúng thế thật. Tiếng hò reo bỗng nổi lên dậy đất. Bà con chiến thắng, sung sướng kéo quân trở về, chẳng thèm đếm xỉa gì đến hai anh công an hình sự.
*******
Thế là rõ ràng có án mạng chết người mà hoà cả làng. Sự việc xảy ra đã mấy năm rồi nhưng không có phiên toà nào mở ra để xử. Chẳng biết ai đánh chết thằng trộm. Từ dạo đó làng Phẹt yên ổn, chẳng có trộm cắp gì cả, công an cũng không thấy lảng vảng về. Chỉ có gần xa vẫn còn vang vọng lời đồn nhảm: “Thằng nào vào làng ấy thì chỉ có mất xác”!

Dân làng phẹt phần II Reviewed by Hoài An on 3/07/2012 Rating: 5 Trương Đình Toe   (tặng ông Đoàn Văn Vươn)   - " đọc lại dân làng phẹt phần I ."   Lại kể tiếp việc dân làng Phẹt ngồi chờ kết...

Không có nhận xét nào: