...Sau câu chuyện hỏi cung trên, tôi đi trại Vinh Quang (thuộc
tỉnh Vĩnh Phú). Gặp lại một số người quen cũ, tay bắt mặt mừng, cứ như là đi
phép trở lại đồn vậy. Kể cũng nực cười. Và chính ở trại này, tôi gặp một vị
thánh tử vì đạo nữa: Lâm Ðình Tuy, người Nam Hà, giáo dân địa phận Bùi Chu.
Tôi mặc quần áo đi theo Cường cao, ra đầu làng lên xe vào Hỏa
Lò, vào ngục Cửu U vì phải đi qua chín lần cửa mới tới xà lim giam tôi. Với tôi
Hỏa Lò quen thuộc quá.
Tôi đã trải qua tất cả các xà lim ở đó lần bị bắt trước. Giữ
đúng lời hứa, trước khi tống tôi vào xà lim, Cường cao bảo quản giáo cho tôi đi
tắm cẩn thận không giục giã gì. Tôi vốn con nhà binh, nên rất bình tĩnh trước mọi
hiểm nguy, lần trước cũng như lần này. Tắm xong tôi ung dung tự tại ngồi thở
Yoga chờ cơm.
Vì đã được nghe kể và đã rút kinh nghiệm từ lần trước, ngay
ngày hôm sau, vợ tôi thăm nuôi tiếp tế cho tôi, muối vừng rất mặn, kẹo bột và
chè lam. Mấy ngày đầu tôi không đến nỗi đói, và đã có chiều dài 10 năm tù trước,
đã từng ở Cổng Trời, sức chịu đựng của tôi đã được tôi luyện nên tôi cứ ngồi thở
Yoga. Ba bốn ngày trôi qua, chả có ma nào hỏi cung mình cả. Cường cao nghe nói
hắc xì dầu lắm, mà sao lại lịch sự tử tế với mình thế.
Trước lúc vào xà lim, Cường cao bảo tôi:
“Anh chắc phải hiểu chứ, Mỹ lại bỏ bom. Vậy nên bắt lại anh
là điều tất nhiên thôi. Chúng tôi buộc phải tháo cái ngòi nổ. Thôi, cứ đi trại
ít lâu dừng ném bom là về.”
Anh ta lại còn nói tiếng Pháp với tôi nữa:
“Chắc anh lại mỉa chúng tôi: La raison du plus fort est
toujours le meilleur chứ gì.”
Tôi im lặng vào xà lim không trả lời.
Một tuần trôi qua, rồi hai tuần. Cũng không ai hỏi han gì.
Mà thực tình ra, còn gì nữa mà hỏi. Lần tù 10 năm trước khai báo ở ty Niết hết
rồi. Lần này mới về được ít lâu thì lại bị bắt lại. Có gì để khai mà hỏi. Cũng
mong đi trại cho nó yên một bề thế mà bỗng một hôm, được gọi lên hỏi cung. Mừng
quá. Có dịp đi lại ra ngoài thở không khí.
Một cán bộ còn trẻ, ăn mặc chỉnh tề lịch sự. Hỏi toàn những
chuyện đâu đâu: Bên Tây, bên Mỹ, bên Thái Lan và miền Nam. Tôi trả lời ấm ớ lửng
lơ con cá vàng. Và rồi đột ngột, tôi bảo là quên hết tất cả rồi. Anh ta vẫn rất
từ tốn, bảo tôi cố nhớ lại, giúp cho anh ta có thể đánh giá chính xác đúng những
con người ở xa xôi đó.
Tôi bảo:
“Tôi đang đói đây, đang ho lao đây, đang mệt rũ ra đây. Bây giờ
là gần 11 giờ trưa rồi, tôi chưa được một hớp nước, chưa được một miếng gì cho
vào bụng nên tôi đói lắm, mà dạ dầy đói thì không có tai để nghe. Xin để cho đến
chiều hoặc mai. Ðưa tôi về xà lim nghỉ thôi.”
Tôi tưởng anh ta sẽ nổi cáu.
Nhưng không:
“Thôi được, anh về, mai tôi sẽ gặp lại.”
Sáng mai, tôi được gọi lên. Sau khi ngồi vào ghế, anh ta rút
trong cặp ra hai cái bánh mì Badega kẹp thịt, một gói thuốc ho Rimifon, một
bánh xà phòng thơm đưa cho tôi:
“Anh ăn đi. Còn các thứ này để dùng khi đi trại.”
Giọng nói, ánh mắt đầy sự tử tế. Tôi ung dung ngồi ăn hết
hai cái bánh mì và chờ đợi những câu hỏi hắc búa. Nhưng không, thấy tôi ăn
xong, anh hỏi:
“Tôi đã đọc kỹ hồ sơ lý lịch của anh rồi. Ðọc kỹ, nhưng chưa
đầy đủ bằng gặp chính con người của anh. Hôm qua gặp, thấy anh nói bị đói và bị
ho nên hôm nay tôi đem đến cho anh ít thuốc. Thế thôi nhé. Anh có thể về được rồi.”
Và anh ta gọi quản giáo dẫn tôi về xà lim. Tôi hơi ngạc
nhiên trước sự việc đó. Lúc ấy là Tháng Năm 1972. Năm 1976 tôi được tha, đến
năm 1979 tôi đang đạp xe đạp ở phố Lò Ðúc thì thấy có người gọi:
“Anh Vĩnh, anh Vĩnh.”
Tôi quay lại không nhận ra ai. Anh ta cười bỏ mắt kính ra,
tôi liền nhận ra anh: người cán bộ hỏi cung đã cho mình bánh mì và thuốc.
Tôi mời anh đi uống bia, anh từ chối và bảo:
“Tôi rất mừng là thấy anh trở về mạnh khỏe thôi, tôi xin lỗi
vì có việc bận không đi uống bia với anh được. Chúc anh khỏe và gặp nhiều điều
tốt lành.”
Tôi cố nài mời anh, anh nhất quyết chối từ, bắt tay xin lỗi
và đi. Tôi có hỏi tên anh, anh vờ như không nghe thấy và không trả lời. Cảm ơn
anh.
Sau câu chuyện hỏi cung trên, tôi đi trại Vinh Quang (thuộc
tỉnh Vĩnh Phú). Gặp lại một số người quen cũ, tay bắt mặt mừng, cứ như là đi
phép trở lại đồn vậy. Kể cũng nực cười. Và chính ở trại này, tôi gặp một vị
thánh tử vì đạo nữa: Lâm Ðình Tuy, người Nam Hà, giáo dân địa phận Bùi Chu.
Khi tôi lên trại Vinh Quang được ít lâu thì có một tu sĩ tên
là Hiếu ở địa phận Thái Bình được thả về tự do. Nhưng chỉ độ ba tháng sau, lại
thấy tu sĩ Hiếu bị bắt đem lên trại. Mọi người đều mừng mừng tủi tủi, và cũng
coi như tu sĩ được đi phép về. Riêng giáo dân thì hồ hởi lắm. Hỏi ra thì mới biết
là khi được tự do, Giáo Hội đã phong tu sĩ Hiếu làm linh mục và khi bị bắt lại
Linh Mục Hiếu đã đem theo được “Mình Thánh” vào trại tù. Các tín đồ Thiên Chúa
Giáo một mực rất kính trọng Linh Mục Hiếu, săn sóc, chăm nom cực kỳ chu đáo, có
quà gì cũng đem biếu: một ấm chè ngon, một củ sắn luộc, vài cái bánh ngọt mới
được tiếp tế.
Linh Mục Hiếu có dáng vẻ một trí thức nho nhã, trắng trẻo, đẹp
trai, thông minh, trạc 35 tuổi. Một con người không có gì để chê trách, phàn
nàn về mọi phương diện. Ăn ở, ứng xử với mọi người lúc nào cũng khiêm tốn, nhã
nhặn tươi cười, hòa đồng với mọi lớp người trong tù không phân biệt chính trị
hay hình sự.
Linh Mục Hiếu lên trại Vinh Quang lần thứ hai thì được Phó
Giám Thị Cự công bố với toàn trại tù là ông cha đạo Hiếu này chính là một tên
lưu manh chuyên nghiệp. Mọi người cứ há mồm, ngớ ra không hiểu.
Cự giải thích như sau:
“Hiếu là một tên vốn lười biếng, thích ăn ngon mà không
thích lao động, một tên ăn bám xã hội, trông mẻ người anh ta thì thấy ngay là
loại ăn trắng mặc trơn, ăn ngon mặc đẹp nên đi tu, làm nghề tôn giáo, lừa bịp
các giáo dân để kiếm ăn. Thử hỏi, dưới chế độ XHCN của chúng ta, những người
yêu lao động có thể nào chấp nhận phần tử ăn bám đó. Trí thức như Hiếu, thì giá
trị không bằng cục cứt (trích Mao Trạch Ðông), mà trí thức gì cái anh ta: Học
được mấy chữ “la tanh tưởi” đến nhà thờ rao giảng, lẽ thường ra khấn khứa thì cứ
theo lối Việt Nam ta: gần bay là xa bay bổng mời các cụ về hưởng lộc cho con
cháu. Nhưng y lại không khấn khứa như thế, y nói: 'Ca tê riom, ca thế dran,' ra
cái điều cao siêu bí hiểm, nó có cái quái gì là bí hiểm đâu, nó là: cá trê rán,
cá trê om nói trệch đi, thế thôi. Ðấy y lừa bịp các giáo dân như vậy đấy. Chỉ để
kiếm miếng ăn như mấy lão thầy cúng chập chững ấy mà.
Còn tiếp....
Bài liên quan: Cổng Trời Cắn Tỷ (kỳ 12)
Còn tiếp....
Bài liên quan: Cổng Trời Cắn Tỷ (kỳ 12)
Nguồn: Người Việt online
Không có nhận xét nào: