Những Bài Học Trong Chốn Lao Tù (15) - Thanh Niên Công Giáo

728x90 AdSpace

Trending
15 tháng 8, 2014

Những Bài Học Trong Chốn Lao Tù (15)

Nguyễn Trung Tôn: Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 15): Có phải họ đã “gắp lửa bỏ tay người”?

"...Tháng 8 ở Miền Trung thời tiết thất thường luôn rình rập muốn đổ lên đầu người dân nơi đây những “cơn giận của Thượng Đế”. Tháng 8 ở Việt Nam khi mà ngày khai sinh chế độ Cộng sản Việt Nam và cũng là ngày khai tử cha đẻ của nó sắp tới, không biết còn có bao nhiêu người dân thường bỗng dưng trở thành tội phạm khi mà Đảng tiếp tục phát động “thi đua lập thành tích để chào mừng…”?"

Thật đúng như câu ca mà người xưa truyền lại “Tháng tám năng nám trái Bưởi”, thời tiết vùng Nghệ An thuộc Miền Trung Việt Nam vào tháng 9, tức tháng 8 âm lịch, rất thất thường, khi nắng khi mưa. Khi nắng thì nắng “cháy da người”, khi mưa thì “Mưa thối đất luổn cỏ”.

Vào một buổi chiều cuối tháng 9 buồng chúng tôi đón nhận thêm một thành viên mới. Cậu tên là Lê Văn Dũng, quê ở xã Diễn Xuân, huyện Diễn Châu, Nghệ An, quê hương của cựu Bộ trưởng Thương mại Trương Đình Tuyển. Lê Văn Dũng, sinh năm 1977, kém tôi 6 tuôi. Dũng có nước da ngăm đen, dáng người cao mảnh khảnh, với khuôn mặt khắc khổ của một người nông dân thứ thiệt. Bước vào buồng giam, Dũng khúm núm ôm bọc tư trang đầu cúi xuống chào chúng tôi. Không biết vì lý do gì mà bắt đầu từ khi Dũng bước vào buồng thì vẻ mặt của anh Nguyễn Sỹ Hùng đã thấy gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta. Cửa buồng giam đóng hẳn sau 16h ngày hôm đó. Anh Hùng tiến hành làm “thủ tục nhập buồng” cho Dũng. Sau khi trải qua những thủ tục “Bắt buộc” màu da đen xám nắng của Dũng trở nên xanh dợt vì sợ hãi. Mặt Dũng tái nhợt khúm núm run rẩy vì lo sợ. Dũng được anh Hùng xếp cho nằm ở cuối bục, gần hố vệ sinh.

Sáng ngày hôm sau, thấy Dũng có vẻ sợ hãi rụt rè, tôi tìm cách tiếp cận để tâm sự, tạo cho Dũng một không khí thân thiện. Thấy tôi gần gũi trò chuyện tâm tình, Dũng có vẻ an tâm hơn. Kể từ hôm đó tôi đổi chổ nằm lại nằm gần Dũng để có thể an ủi và âm thầm cầu nguyện cho Dũng. Dũng nói với tôi: Anh ơi! Ngực em đau lắm, hình như mấy cái xương ngực gãy hết hay sao ấy? Sau trận đòn nhập buồng em thấy rất khó thở và các xương ngực rất đau, rờ tay vào lại càng đau anh ạ. Tôi chia sẻ cho Dũng về niềm tin nơi Thiên Chúa, quyền năng của Ngài và đặt tay cầu nguyện cho Dũng để hy vọng Thiên Chúa bày tỏ quyền năng của Ngài chữa lành cho Dũng. Nhiều đêm, khi tôi tỉnh giấc, thấy Dũng đang ngồi thù lù khóc thút thít. Tôi hỏi Dũng: Sao vậy em? Nằm ngủ đi chứ! Em cứ thế này nếu anh Hùng mà biết lại khổ thân em ra. Có gì khiến em buồn thì hãy chia sẻ cho anh biết. Tôi lại đặt tay cầu nguyện cho Dũng và khuyên cậu ấy nằm xuống ngủ. Ngày tháng cũng dần trôi qua, Dũng quen dần với cuốc sống lao tù. Dũng bắt đầu tâm sự với tôi về cuộc sống gia đình của Dũng.

Dũng nói rằng gia đình Dũng nghèo lắm. Vợ Dũng thì bệnh tật đau ốm liên miên. Dũng có 2 cô con gái. Bé lớn học lớp 2, bé nhỏ còn học mầm non. Gia đình nội ngoại hai bên đều nghèo. Vợ chồng Dũng phải bươn chải kiếm sống bằng nhiều nghề khác nhau. Ngoài việc làm mấy sào ruộng, vợ Dũng tuy hay ốm đau nhưng vẫn cố gắng xin đi làm phụ cho một xưởng mộc gần nhà. Khi ốm thì nghỉ, khi khỏe thì đi cò Giấy Ráp trên các sản phẩm mộc. Mỗi ngày chủ xưởng trả cho 50.000 đồng. Dũng đi làm thuê khắp nơi, nhưng không đi đâu lâu được, vì hoàn cảnh éo le của gia đình. Cuôi cùng, cậu chọn làm nghề xe ôm để vừa tranh thủ kiếm tiền vừa gần gũi vợ và các con, khi họ cần chăm sóc. Dũng mua lại một chiếc xe máy cũ với giá 2 triệu đồng. Mỗi khi có thời gian thì tranh thủ ra Ngã ba Cầu Bùng đứng bắt khách. Dũng nói: Em không phải là dân xe ôm chuyên nghiệp nên khi tới Ngã ba này bắt khách cũng không ai cho, vì là “lãnh thổ” của người khác. Nếu muốn gia nhập cùng để làm ăn tại đây thì phải có tiền để xin nhập hội với họ, nhưng em không có tiền vả lại em chỉ đi tranh thủ chứ không chuyên nghiệp nên nếu bỏ tiền xin nhập hội xe ôm cũng lãng phí. Vậy nên em chỉ lén lút đứng ở những nơi mà những dân xe ôm chuyên nghiệp không đứng và chở khách với giá rẻ.

Khổ thân em! Vào một ngày gia đình bên ngoại có giỗ, em bảo ba mẹ con cứ sang ngoại trước, để em ra đường may ra kiếm được khách lấy tiền đi đám. Vừa ra tới Nga ba Cầu Bùng, được khoảng 15 phút, có một người khách đeo khẩu trang bịt kín mặt lại hỏi giá đi Cầu Dinh. Em bảo anh giá 60.000 đồng. Anh ta đồng ý lên xe. Em đưa mũ bảo hiểm cho anh ta đội và đi luôn, lòng thầm mừng vì đã có tiền chi cho đám giỗ 50.000 đồng, còn 10.000 mua xăng. Khi chạy gần tới Cầu Dinh. Người khách nói với em: Anh cho tôi gửi gói thuốc lá, tôi có điện thoại. Miệng nói, tay anh ta đút gói thuốc lá vào bao áo em, rồi rút điện thoại nghe. Em vô tư không nghĩ ngợi gì.

Đi thêm một quãng, anh ta bảo em dừng xe. Xe vừa dừng lại thì thấy Công an ập tới, trật tay em ra phía sau, họ lục túi áo em lôi ra gói thuốc lá mà người khách mới đút vào. Công an kiểm tra thì thấy trong gói thuốc có 12 điếu thuốc lá và một gói bột màu trắng, mà theo họ thì đó là hê-rô-in.

Em hốt hoảng nói: Tôi không biết gì, gói thuốc này là của người khách ngồi sau tôi đút vào. Công an nói: Người anh nói đâu rồi? Em quay lại phía sau thì người khách đã biến đi đâu không rõ. Vậy là em mất luôn cả cái mũ bảo hiểm mới mua 100.000 đồng. Không tìm được người ngồi sau, công an gọi một số dân chúng có mặt tại đó tới làm chứng về việc em có tàng trữ hê-rô-in trong người, sau đó bắt em về công an huyện Diễn Châu.

Tại đây em khóc kêu oan, nhưng bị họ đánh rất đau nên em sợ lắm. Sau đó họ cho một công an đứng tuổi tới nói chuyện nhẹ nhàng với em, người này khuyên em nên nhận tội, anh ta sẽ tìm cách cho em sớm được về với gia đình. Em nói: Nhưng em không biết gì về hê-rô-in và em bị người khách kia bỏ vào bao thì nhận tội sao được? Muốn khai cũng có gì để mà khai. Người công an kia nói: Anh sẽ giúp em: Em cứ làm theo những gì anh hướng dẫn là được. Em tin những gì anh ta nói nên chấp nhận. Vậy là anh ấy đọc cho em viết theo những gì anh ấy đã chuẩn bị trước. Vậy là sau khi em viết xong “bản tự nhận tội”. Họ ra lệnh tạm giam em và sau đó chuyển em xuống đây.

Tôi bảo Dũng: Vậy thì khi ra Tòa án em hãy phản cung và phủ nhận bản cung đó, em hãy nói hết nội dung câu chuyện mà em vừa nói với anh cho Toà nghe. Dũng nói: Chẳng được đâu anh! Em học hành chẳng tới đâu, lỡ ra Tòa phản cung, họ bực mình lại tăng thêm cho vài năm tù nữa thì em chết mất: Chắc án em cũng chỉ khoảng 2 năm, em cố gắng cải tạo tốt thì có thể được giảm 3 tháng, thôi em chấp nhận cho xong anh ạ, coi như đây là một kiếp nạn vậy. Em tin anh nên kể cho anh nghe, khi nào về anh nhớ cố gắng làm gì đó có thể mình oan cho em nhé.

Thương Dũng quá nhưng tôi chẳng biết phải làm sao. Mặc dù không biết câu chuyện Dũng kể chính xác bao nhiêu phần trăm, nhưng qua quan sát Dũng sống trong buồng thì tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng vào thời điểm đó Dũng không phải là người nghiện ma túy. Ngay cả thuốc lá thuốc lào cậu cũng không biết hút. Dũng không hề có biểu hiện của một con nghiện như nhiều người khác. Dũng không phải là người nhạy bén, “khôn khéo” như những người khác. Cậu chân chất thật thà đúng bản chất của một nông dân, bởi vậy nên anh Hùng hay bắt nát cậu, mỗi khi bị anh Hùng uy hiếp thì tôi đều phải lên tiếng để bảo vệ.

Chắc bây giờ Dũng đã hết án trở về nhà, không biết Dũng có còn nhớ tới tôi không! Tuy nhiên tôi vẫn còn canh cánh trong lòng lời hứa của mình đối với Dũng. Theo tôi nghĩ thì Dũng chính là nạn nhân của căn bệnh thành tích trong ngành Công an Việt Nam. Trong những dịp Tết Nguyên Đán, hay 30/4 hoặc 02/09 hay bất cứ một dịp nào đó, các đơn vị đều phát động “Lập thành tích chào mừng…” và chỉ tiêu được đặt ra cho các tổ công tác. Bởi vậy, để đạt được chỉ tiêu, các tổ công tác buộc phải tìm mọi cách để tạo ra những vụ án tương tự như của Dũng. Bởi lẽ những tội phạm thực sự đã được bảo kê quá nhiều nên không dễ gì bắt được.

Tháng 8 ở Miền Trung thời tiết thất thường luôn rình rập muốn đổ lên đầu người dân nơi đây những “cơn giận của Thượng Đế”. Tháng 8 ở Việt Nam khi mà ngày khai sinh chế độ Cộng sản Việt Nam và cũng là ngày khai tử cha đẻ của nó sắp tới, không biết còn có bao nhiêu người dân thường bỗng dưng trở thành tội phạm khi mà Đảng tiếp tục phát động “thi đua lập thành tích để chào mừng…”?

Thanh hóa ngày 13/8/2014

Nguyễn Trung Tôn
ĐT: 01628387716
Email:nguyentrungtonth@gmail.com

Theo: danlambao

Bài liên quan: Những Bài Học Trong Chốn Lao Tù (14)
Những Bài Học Trong Chốn Lao Tù (15) Reviewed by Unknown on 8/15/2014 Rating: 5 Nguyễn Trung Tôn: Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 15): Có phải họ đã “gắp lửa bỏ tay người”? "...Tháng 8 ở Miền Trung thời t...

Không có nhận xét nào: