Phương Uyên và Ông Hoàng Hưng |
Hoàng Hưng, BVN - 17.8.2013: Phương Uyên tại Nhà thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp – Dòng Chúa Cứu Thế (Sài Gòn), sau khi được trả tự do
Phiên sơ thẩm tôi không có duyên tham dự dù chỉ ở ngoài đường, nhưng chỉ đọc tường thuật trên mạng, đã đủ cơ sở để nhận định: Đây là phiên tòa lịch sử, vì lần đầu tiên các bạn trẻ lứa tuổi 20 hiên ngang khẳng định mình vô tội, công khai tuyên bố tách bạch Đảng Cộng sản với Nhà nước Việt Nam.
Phiên phúc thẩm hôm nay tôi thật may mắn.
Không được vào bên trong phòng xử, nhưng lại có cơ hội chứng kiến và tham dự một cuộc biểu dương khí thế của lương tri, của chính nghĩa, của tình đồng bào, đồng đội, của lòng yêu nước đẹp tuyệt vời.
Hãy đến đây mà coi bà mẹ trẻ địu đứa bé một tuổi trước ngực lặn lội cả ngàn cây số vào đây chia lửa cho hai bà mẹ của Uyên và Kha, mà xem các cụ bảy mươi cùng các cháu gái trai nằm lăn xuống đường chặn bánh xe hung bạo bắt người, mà nghe tiếng hát vang “Dậy mà đi” do người cựu tù Côn Đảo tóc bạc phơ khởi giọng, nghe tiếng hô “Đả đảo Trung Quốc xâm lược”, “Đả đảo bọn tay sai bán nước!”, “Uyên – Kha vô tội”… đánh thức cả khu trung tâm thành phố Tân An lâu nay tưởng như chỉ chăm chú chuyện làm ăn, khiến một bác xe ôm rơi lệ, một bà bán quán chạy tới ôm chầm người mẹ có con đang lâm nạn, khiến hàng trăm người đi đường dừng lại lắng nghe. Hãy nhìn cảnh một rừng công an cảnh sát, dân phòng tự vệ… ngây mặt nghe một người đàn bà sang sảng kêu gọi “Hãy tìm một lối quay súng trở về với nhân dân”!
Phiên phúc thẩm Uyên – Kha sẽ đi vào lịch sử vì nó đã biến thành cuộc biểu tình kết tinh ý chí của toàn dân. Đó là NHÂN DÂN của chúng ta, một khi đã xé được khăn bị mắt, tháo được vòng kim cô, vượt qua được nỗi sợ, sẽ bộc lộ hết sức mạnh của mình! Thật tiếc cho các nhà cầm quyền cấp cao không biết vi hành để tận mắt chứng kiến mà thấu hiểu lòng dân ngày hôm nay. Họ sẽ thấm thía thế nào là sức mạnh “lật thuyền” nếu đi ngược dòng nước, nhưng đồng thời họ sẽ có lòng tin để lèo lái con thuyền đất nước vượt qua mọi thác ghềnh nếu biết dựa vào sức “nâng” của nước.
Không được vào bên trong phòng xử, nhưng cũng như phiên sơ thẩm, tôi lại được nghe tường thuật những lời tuyên bố hiên ngang của hai bạn trẻ. Nhất là lời Phương Uyên, chững chạc, tự tin khiến không ít người phải ngỡ ngàng: “Tôi không cần giảm án, chỉ cần xử đúng người đúng tội… Chống Đảng Cộng sản không phải chống phá đất nước, dân tộc!”. Một lần nữa, những lời đi vào lịch sử!
Và niềm vui bất ngờ đã nổ ra như sấm động: Nguyên Kha được giảm nửa mức án sơ thẩm, Phương Uyên được trả tự do ngay tại tòa!
Hãy đến đây mà xem cuộc đón rước Phương Uyên trước trại giam Long An và nghênh tiếp em tại Nhà dòng Chúa Cứu thế Sài Gòn như hậu phương đón người nữ anh hùng từ tiền tuyến chiến thắng trở về. Em xanh, gầy, nhưng ánh sáng thiên thần tỏa ra trên gương mặt, ánh mắt, nụ cười và tấm áo trắng học trò mà ngục tù không thể vấy bẩn.
Rõ ràng một phiên tòa lịch sử: Lần đầu tiên, chính quyền buộc phải thay đổi căn bản bản án đối với một tù nhân chính trị!
Sự vui mừng bừng lên trong tiếng cười và từ sâu xa trong lòng chúng ta: Phải chăng đây là dấu hiệu đầu tiên của bước chuyển hướng từ độc tài hắc ám sang con đường dân chủ tươi sáng?
Còn phải chờ những sự kiện tiếp theo để có thể khẳng định niềm tin ấy.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ: Những cuộc đấu tranh liên tục, không mỏi mệt của hàng ngàn người thuộc mọi tầng lớp do các nhân sĩ trí thức khởi xướng, được sự hưởng ứng rộng rãi của đồng bào hải ngoại và bạn bè quốc tế đã có tác động thực sự đến thắng lợi bước đầu của phong trào dân chủ nhân quyền hôm nay. Hỡi những ai có lúc chán nản, hoài nghi hiệu lực của cuộc đấu tranh bất bạo động, xin hãy lấy lại niềm tin, lấy lại lòng tự hào của những con người trong tay không tấc sắt nhưng luôn có trong lòng một con tim được nuôi bằng máu đỏ Lạc Hồng!
Và với những bạn băn khoăn với câu hỏi: “Khi nào là thời cơ của Dân chủ?”, tôi nghĩ rằng cuộc biểu dương lực lượng của nhân dân tại phiên tòa phúc thẩm Uyên – Kha hôm nay đã cho ta lời đáp: “Thời cơ do chính chúng ta tạo nên!”
Đêm nay là một trong những đêm vui nhất đời tôi!
Phiên sơ thẩm tôi không có duyên tham dự dù chỉ ở ngoài đường, nhưng chỉ đọc tường thuật trên mạng, đã đủ cơ sở để nhận định: Đây là phiên tòa lịch sử, vì lần đầu tiên các bạn trẻ lứa tuổi 20 hiên ngang khẳng định mình vô tội, công khai tuyên bố tách bạch Đảng Cộng sản với Nhà nước Việt Nam.
Phiên phúc thẩm hôm nay tôi thật may mắn.
Không được vào bên trong phòng xử, nhưng lại có cơ hội chứng kiến và tham dự một cuộc biểu dương khí thế của lương tri, của chính nghĩa, của tình đồng bào, đồng đội, của lòng yêu nước đẹp tuyệt vời.
Hãy đến đây mà coi bà mẹ trẻ địu đứa bé một tuổi trước ngực lặn lội cả ngàn cây số vào đây chia lửa cho hai bà mẹ của Uyên và Kha, mà xem các cụ bảy mươi cùng các cháu gái trai nằm lăn xuống đường chặn bánh xe hung bạo bắt người, mà nghe tiếng hát vang “Dậy mà đi” do người cựu tù Côn Đảo tóc bạc phơ khởi giọng, nghe tiếng hô “Đả đảo Trung Quốc xâm lược”, “Đả đảo bọn tay sai bán nước!”, “Uyên – Kha vô tội”… đánh thức cả khu trung tâm thành phố Tân An lâu nay tưởng như chỉ chăm chú chuyện làm ăn, khiến một bác xe ôm rơi lệ, một bà bán quán chạy tới ôm chầm người mẹ có con đang lâm nạn, khiến hàng trăm người đi đường dừng lại lắng nghe. Hãy nhìn cảnh một rừng công an cảnh sát, dân phòng tự vệ… ngây mặt nghe một người đàn bà sang sảng kêu gọi “Hãy tìm một lối quay súng trở về với nhân dân”!
Phiên phúc thẩm Uyên – Kha sẽ đi vào lịch sử vì nó đã biến thành cuộc biểu tình kết tinh ý chí của toàn dân. Đó là NHÂN DÂN của chúng ta, một khi đã xé được khăn bị mắt, tháo được vòng kim cô, vượt qua được nỗi sợ, sẽ bộc lộ hết sức mạnh của mình! Thật tiếc cho các nhà cầm quyền cấp cao không biết vi hành để tận mắt chứng kiến mà thấu hiểu lòng dân ngày hôm nay. Họ sẽ thấm thía thế nào là sức mạnh “lật thuyền” nếu đi ngược dòng nước, nhưng đồng thời họ sẽ có lòng tin để lèo lái con thuyền đất nước vượt qua mọi thác ghềnh nếu biết dựa vào sức “nâng” của nước.
Không được vào bên trong phòng xử, nhưng cũng như phiên sơ thẩm, tôi lại được nghe tường thuật những lời tuyên bố hiên ngang của hai bạn trẻ. Nhất là lời Phương Uyên, chững chạc, tự tin khiến không ít người phải ngỡ ngàng: “Tôi không cần giảm án, chỉ cần xử đúng người đúng tội… Chống Đảng Cộng sản không phải chống phá đất nước, dân tộc!”. Một lần nữa, những lời đi vào lịch sử!
Và niềm vui bất ngờ đã nổ ra như sấm động: Nguyên Kha được giảm nửa mức án sơ thẩm, Phương Uyên được trả tự do ngay tại tòa!
Hãy đến đây mà xem cuộc đón rước Phương Uyên trước trại giam Long An và nghênh tiếp em tại Nhà dòng Chúa Cứu thế Sài Gòn như hậu phương đón người nữ anh hùng từ tiền tuyến chiến thắng trở về. Em xanh, gầy, nhưng ánh sáng thiên thần tỏa ra trên gương mặt, ánh mắt, nụ cười và tấm áo trắng học trò mà ngục tù không thể vấy bẩn.
Rõ ràng một phiên tòa lịch sử: Lần đầu tiên, chính quyền buộc phải thay đổi căn bản bản án đối với một tù nhân chính trị!
Sự vui mừng bừng lên trong tiếng cười và từ sâu xa trong lòng chúng ta: Phải chăng đây là dấu hiệu đầu tiên của bước chuyển hướng từ độc tài hắc ám sang con đường dân chủ tươi sáng?
Còn phải chờ những sự kiện tiếp theo để có thể khẳng định niềm tin ấy.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ: Những cuộc đấu tranh liên tục, không mỏi mệt của hàng ngàn người thuộc mọi tầng lớp do các nhân sĩ trí thức khởi xướng, được sự hưởng ứng rộng rãi của đồng bào hải ngoại và bạn bè quốc tế đã có tác động thực sự đến thắng lợi bước đầu của phong trào dân chủ nhân quyền hôm nay. Hỡi những ai có lúc chán nản, hoài nghi hiệu lực của cuộc đấu tranh bất bạo động, xin hãy lấy lại niềm tin, lấy lại lòng tự hào của những con người trong tay không tấc sắt nhưng luôn có trong lòng một con tim được nuôi bằng máu đỏ Lạc Hồng!
Và với những bạn băn khoăn với câu hỏi: “Khi nào là thời cơ của Dân chủ?”, tôi nghĩ rằng cuộc biểu dương lực lượng của nhân dân tại phiên tòa phúc thẩm Uyên – Kha hôm nay đã cho ta lời đáp: “Thời cơ do chính chúng ta tạo nên!”
Đêm nay là một trong những đêm vui nhất đời tôi!
Không có nhận xét nào: